KIẾM TU LÃNH LOẠI TỐC THẦN PHÁP - Trang 257

chân trái đánh vào bụng hắn, lại bị bắt lấy, ngón tay như kìm sắt giữ mắt cá
chân, bóp mạnh một cái, xương y vỡ ra kêu một tiếng giòn tan, chân trái
đau như muốn nổ tung.

Công Dã Minh Kính tự chơi đến nghiện, nhấc cái chân bị thương của y,

lần lên trên mấy tấc, bóp nát xương chân, vài lần như thế cho đến đầu gối.

Lâm Phương Sinh mặt vàng như giấy, bàn tay nắm lấy tay Ninh vương,

kiếm ý toàn thân nổ tung, không dễ dàng thoát khỏi hắn, cũng không thể
làm gì, chỉ đành dùng tay phải chống đỡ, triệu ra kiếm trận cơ bản nhất, ba
thanh linh kiếm ánh chói lòa, ngưng tụ của toàn bộ linh lực, chính là chiêu
thức cứu mạng.

Ninh vương liếm máu dính trên ngón tay, chậm rãi mỉm cười, kết hợp

với một đôi mắt đỏ như máu, đúng là ma mị yêu dị không nói nên lời, lại
đột ngột cười to, “Thú vị, thúvị.”

Giọng nói vẫn hệt như ngày ấy, hoàng tộc ưu nhã cao quý, âm lãnh vô

tình.

Lâm Phương Sinh cố nén đau đớn, trầm giọng nói, “Không biết người

nào tôn giá, đã xâm chiếm huyết mạch thiên tử, coi chừng phản phệ.”

Người kiavẫn thuận tay, thu lại ba thanh linh kiếm của y, coi như đũa mà

bẻ làm đôi, ném xuống đất.

Sau đó hắn ngồi xuống trước mặt Lâm Phương Sinh, ánh tham lam càng

đậm trong mắt, “Bổn vương được tiên sư giúp đỡ, lại có Hắc Trân Châu vạn
năm, mới được như thế này đó.”

Lâm Phương Sinh áp chế nội tâm sợ hãi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt

rực đỏ đối diện. Chợt một ngón tay băng lãnh cứng rắn vươn ra, nhẹ nhàng
trượt xuống gò má y, lại nghe Ninh vương nói, “Ân tình thâm sâu như biển,
bổn vương không có gì báo đáp, càng nghĩ, không bằng ăn ngươi luôn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.