KIẾM TU LÃNH LOẠI TỐC THẦN PHÁP - Trang 291

Lâm Phương Sinh cùng Chinh Mạc đi vào bên trong, nhìn gốc cây nho

nhỏ kia, thở dốc vì kinh ngạc.

Khúc gỗ báu vật vô giá kia, vậy mà lại mọc rễ ngay trong Kinh Thiên

các.

Lâm Phương Sinh nhìn về phía sư huynh, hắn quay sang cười ôn hòa,

ánh mắt dịu dàng nhìn y, “Phương Sinh, cơ duyên bậc này đệ phải biết quý
trọng, tu luyện chăm chỉ, chớ tàn phá bảo vật.”

“Vâng, sư huynh.” Lâm Phương Sinh cung kính vâng lời, lại khẽ vuốt ve

nhánh cây, kiếm ý thấu xương. Chỉ có điều gốc cây quá nhỏ, so với tu vi
Kim Đan của y cũng chẳng là gì, “Sư đệ ngu muội, không bằng giao Kinh
Thiên các vào tay sư huynh, để khi nào tìm hiểu kĩ càng rồi chỉ đệ, được
không nào?”

Chinh Mạc sao lại không hiểu tâm tư y, nụ cười lại càng nhu hòa, “Khi

Kết Đan rồi thì thứ này rất hữu dụng, nhưng lại không có hiệu quả với ta, đệ
hãy giữ lại đi. Nếu có gì không hiểu, tự đi Thần tàng điện tra cứu, có khúc
mắc cứ hỏi sư tôn.”

Lâm Phương Sinh thấy thế tiếc nuối. Hai người rời Kinh Thiên các, Lâm

Phương Sinh thu bảo vật lạ, Chinh Mạc vẫn đứng yên nơi đình viện, không
hề quay lại.

Rõ ràng là có ý tiễn khách.

Lâm Phương Sinh đời nào chịu thế, vẫn cư xử hệt như ngày xưa, kéo

kéo tay áo sư huynh.

Chinh Mạc tuy đã hơi mềm lòng, nhưng nay mái tóc dài hóa bạc, khiến

hắn thêm phần lạnh lùng, ngay cả nụ cười quân tử ôn nhuận cũng đông lạnh
lại. Hắn lẳng lặng nhìn sư đệ chăm chú, “Phương Sinh, hẵng còn nhiều thời
gian.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.