KIẾM TU LÃNH LOẠI TỐC THẦN PHÁP - Trang 497

Mà giờ… Rồi lại phải trải qua một lần nữa.

Mục Thiên Hàng chậm rãi đi vào kính trận, mặc dù không có ý cười

nhưng ngữ điệu lại có vẻ hòa hoãn, như thể gặp được cố nhân, “Ngàn năm
không gặp, Lục Đạo tiên nhân vẫn xinh đẹp như trước, Mục mỗ thật may
mắn.”

Lục Đạo thấy hắn lại gần cũng cười nói, “Ngày xưa còn ngây thơ, giờ đã

luyện được trò dẻo miệng rồi, thời gian thật đúng như thoi đưa. Thần Long
kia vô dụng với ngươi rồi, còn nhập tháp làm gì?” Lục Đạo mắt phượng
khép hờ, chậm rãi nở nụ cười, thật đúng là phong tình vạn chủng, “Là vì vị
cố nhân kia sao?”

Mục Thiên Hàng cũng thẳng thắn, “Đúng thế.”

Lại nghe nữ tu kia thở dài, “Ngày xưa ngươi nhập tháp, thất tình còn

chưa tiêu, toàntâm toàn ý chỉ vướng bận một người. Nhưng giờ đây người
nọ tơ tình quấn quanh, khó mà làm rõ; ngươi lại đoạn tuyệt thất tình, trần
nghiệt đã hết, dốc lòng tu hành, mong đạt Thiên Kiếp. Tại sao còn cố hãm
vào bùn lầy thêm lần nữa?

Mục Thiên Hàng thấy lời nói của nàng thấm thía, tự ngẫm trong lòng,

nhưng trên mặt vẫn không chút dao động, “Lục Đạo tiên nhân, vì sao thủ
tháp?’

Lục Đạo vốn là tiên nhân thượng giới, chỉ vì một lời hứa hẹn mà đã thủ

ở Trấn Ma tháp mười vạn năm qua, chưa bao giờ dao động. Ngày xưa cũng
vì thấy Mục Thiên Hàng tuổi trẻ nhiệt huyết, bướng bỉnh đơn thuần, lại
quyến luyến sâu đậm, cho nên có chút hảo cảm.

Bị Mục Thiên Hàng hỏi như vậy, không hề khoan nhượng, nàng ta hất

mặt, mày liễu dựng lên, “Tên tiểu nhi nhà người, ta chỉ là hảo tâm khuyên
nhủ đôi câu, ngươi lại uy hiếp ngược lại ta. Thôi thôi, tùy ngươi chấp mê
bất ngộ, đâu có can hệ gì ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.