KIẾM TU LÃNH LOẠI TỐC THẦN PHÁP - Trang 530

không hại tới trời, vậy thì quan hệ gì tới người ngoài? Từ bản tâm, cầu
đạinghĩa, ấy mới là lòng cầu đạo của một tu sĩ.”

Lâm Phương Sinh từ từ mở mắt, trước mặt một mảnh sáng ngời, ngữ

điệu bình thản kiên định, khẽ cười, “Vãn bối đã rõ, đa tạ tiền bối đã chỉ
điểm.”

Hoàng Long nét cười đầy mặt, nhấc tay vỗ vai y, “Chớ trách lão phu

nhiều chuyện, nếu ngươi vào Vô giới mà chẳng may bị tiêu tán; chỉ sợ lão
phu sẽ bị đám người kia đuổi giết hết thập phương lục giới mất!”

Lâm Phương Sinh sắc mặt hơi ửng, cười nói, “Hoàng Long tiền bối nói

đùa.”

Hoàng Long cười sang sảng, đứng dậy, “Ta về gốc hắc du trước đã, đợi

ngươi tẩy hết long huyết rồi tính tiếp.”

Lúc Lâm Phương Sinh tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm giữa lớp vải

dệt mềm mại, trên đầu có màn che màu xanh đậm nhạt, xuyên qua lớp màn
bán trong suốt có thể thấy vô số linh thạch chớp nháy, hóa ra là y đang ở
tâm trận Thiên Kinh các.

Không biết từ khi nào mà ở đây đã chuyển đến một chiếc giường lớn

khắc hoa, mười người nằm vẫn thừa.

Lâm Phương Sinh ngồi dậy, vén rèm lên, chỉ thấy mọi người đã tụ tập

đầy đủ trong phòng.

Sư tôn và Mục Thiên Hàng đang thủ trấn tâm trận, lúc nào cũng chú ý

đến các sự biến hóa, đồng thời cũng dùng chính kiếm khí hoặc ma khí của
mình để chỉ huy Thiên Kinh các bay qua chỗ giao nhau giữa Ma giới và Vô
giới. Viêm Dạ tùy thị ở bên cạnh, đôi mắt lam sẫm luôn để ý tới chỗ Lâm
Phương Sinh, giờ thấy y tỉnh rồi thì mắt lóe sáng; nhưng lại sợ sự uy
nghiêm của sư tôn nên không dám động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.