KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 2733

Nhìn thái độ kính cẩn như thế của Trương Nghi, khuôn mặt lão nhân có

chút cứng đờ, nhưng mà thân thể không khỏe lại khiến cho tâm tình của lão
không tốt thêm chút nào, trong yết hầu lão phát ra một âm thanh mơ hồ
không rõ, liền dùng dằng nghiêng đầu đi, không thèm nhìn Trương Nghi.

Người Tần, nhất là người Tần ở vùng Quan Trung và Trường Lăng đều

là kẻ thích mềm không thích cứng, đối với kẻ không quen biết cũng không
có bao nhiêu lòng vị tha. Nhìn thấy phản ứng của vị lão nhân này, La
Chung Cảnh, thủ lĩnh của đoàn ngựa thồ, một gã nam tử hơn bốn mươi
tuổi, thân thể chắc nịch, tóc cắt rất ngắn, trên má trái có một cái vết sẹo rất
rõ cũng lập tức híp mắt, nở nụ cười lạnh, nói:

- Thật là không biết phải trái, cứ một mực ra vẻ ta đây, quan tâm quái gì

đến lão ta, chẳng lẽ trong mấy chục năm nay người Tần chúng ta giết người
Yên còn ít hay sao?

Nghe lời nói ấy, đôi mắt lão nhân đang sụp mí vì thân thể không còn chút

sức lực nào lại lập tức phẫn nộ lên, cất giọng the thé nói:

- Các ngươi đã thu tiền tài của ta đấy, chẳng lẽ người Tần các ngươi đều

là kẻ không thủ tín nghĩa sao?

La Chung Cảnh nhìn thẳng vào mặt vị lão nhân này, lạnh lùng trào

phúng nói:

- Có muốn ta trả lại tiền tài cho ông ngay bây giờ rồi quẳng ông lại đây

không?

Sắc mặt vị lão nhân này trắng bệch, nhất thời nói không ra lời.

Trương Nghi cười khổ với La Chung Cảnh một cái, nói khẽ:

- Dù sao lão giả vi tôn(*)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.