KIẾN - Trang 206

Chúng bước mãi trong cái hành lang dài. Vấn đề duy nhất: khối chất lỏng
trùm trên đầu chúng lạnh cóng, và dưới lòng đất còn hơn thế nữa. Cái lạnh
làm chúng cóng lại. Mỗi bước chân trở nên khó khăn. Nếu chúng ngủ thiếp
ở dưới này, sẽ là ngủ đông vĩnh viễn. Chúng biết thế. Chúng bò để đến được
lối ra. Chúng sẽ rút trong cái diều tập thể của mình ra chỗ dự trữ protein và
đường cuối cùng. Các cơ bắp của chúng cứng đơ. Cuối cùng thì cũng tới lối
ra… Ra tới không khí tự do, 103 683 và 4 000 lạnh đến nỗi chúng thiu thiu
ngủ ngay giữa đường.

Tiến lên như thế này, nối đuôi nhau trong đường hầm tối tăm, làm ông đắm
chìm trong suy nghĩ. Chẳng có gì để nghĩ ở đây cả, chỉ là đi tới tận cùng.
Hy vọng là có đầu ra…
Đằng sau, không tranh luận nữa. Bilsheim nghe thấy những tiếng thở khàn
khàn của sáu hiến binh và tự nhủ mình thật sự là nạn nhân của một sự bất
công.
Lẽ ra, thông thường, ông đã phải là cảnh sát trưởng chính và có lương đúng
mức. Ông làm tốt công việc của mình, những giờ có mặt của ông luôn vượt
qua quy định, ông đã giải quyết đến cả chục vụ. Chỉ tội luôn có Doumeng
cản đường tiến của ông.
Tình cảnh này bỗng nhiên trở nên không thể chịu đựng được với ông.
- Chó chết!
Mọi người dừng lại.
- Ổn chứ, cảnh sát trưởng?
- Vâng, vâng, ổn, tiếp tục đi!
Vô cùng xấu hổ: ông bỗng nói một mình. Ông cắn môi, cầu cho mình kiềm
chế tốt hơn một chút. Thế nhưng ông chẳng cần tới năm phút để chìm trong
các mối bận tâm của mình lần nữa.
Ông chẳng có gì chống lại phụ nữ, nhưng ông lại có cái gì đó chống lại
những người không năng lực. “Con mụ già đó chỉ biết mỗi đọc và viết, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.