Báo động, báo động, chiến tranh bùng nổ, chuẩn bị chiến đấu!
Anh có bằng chứng không?
Câu này được mọi người hỏi đi hỏi lại.
Không, nó không có bằng chứng. Nó bị sốc đến nỗi không nghĩ đến việc
mang bằng chứng về. Cử động râu. Những cái đầu ngúc ngoắc, hoài nghi.
Chuyện xảy ra ở đâu?
Ở phía Tây của La-chola-kan, giữa điểm săn mới do quân trinh sát tìm ra và
các tổ của chúng ta. Một vùng bọn lùn thường tuần tra.
Không thể thế được, gián điệp của chúng ta đã về. Họ dứt khoát: bọn lùn
còn chưa thức dậy!
Một sợi râu vô danh vừa mới phát ra câu này. Đám đông giải tán. Họ tin
con kia. Họ không tin con kiến đực. Chắc chắn, nó có vẻ nói thật, nhưng
câu chuyện của nó không đáng tin lắm. Các cuộc chiến tranh mùa xuân
chưa bao giờ bắt đầu sớm như thế. Bọn lùn điên mà tấn công trong khi
chúng còn chưa tỉnh hết. Mọi người quay lại công việc của mình và không
đếm xỉa tới thông tin do con đực 327 truyền nữa.
Kẻ sống sót duy nhất trong chuyến đi săn thám hiểm đầu tiên bàng hoàng.
Những người chết đó, trời ạ, nó không bịa ra! Cuối cùng, họ sẽ phải nhận
thấy là quân số của bầy không đủ.
Râu nó ngờ nghệch đổ xuống trán. Nó cảm thấy vô dụng, rằng sự tồn tại
của nó chẳng để làm gì. Như thể nó chẳng còn sống cho người khác nữa,
mà chỉ cho mỗi bản thân mình.
Nó rùng mình run sợ vì ý nghĩ này. Lao mình về phía trước, cuống cuồng
chạy, kích động và lấy đám kiến thợ làm nhân chứng. Thậm chí người ta
còn do dự có nên dừng lại khi nó hát từng từ bài ca thiêng liêng:
Nhà thám hiểm, tôi từng là chân
Tại chỗ tôi từng là mắt
Trở về tôi là tác nhân kích thích.
Mọi người mặc kệ. Họ nghe nó mà không thèm chú ý. Sau đó họ bỏ đi
không hề hoảng hốt. Nó phải ngừng kích động thôi!