Jonathan xuống tới giờ đã được bốn tiếng. Vợ con anh lo lắng bồn chồn.
- Mình gọi cảnh sát, mẹ nhé?
- Không, chưa gọi vội.
Cô tiến đến gần cửa kho chứa đồ.
- Bố chết rồi hả mẹ? Mẹ, nói cho con đi, bố chết giống như con Ouarzi à?
- Không, không, con yêu, sao con lại nói nhảm thế!
Lucie bị giày vò vì lo sợ. Cô nghiêng người để xem cái lỗ hổng. Với chiếc
đèn halogen công suất lớn vừa mua, cô hình như nhìn thấy một cái… cầu
thang xoắn ốc ở phía xa xa.
Cô ngồi bệt xuống đất. Nicolas bước lại phía cô. Cô ôm con vào lòng.
- Bố sẽ quay lại, phải kiên nhẫn. Bố bảo chúng ta chờ, chúng ta chờ thêm
chút nữa.
- Thế nếu bố không về nữa?
Con 327 mệt mỏi. Nó có cảm giác như đang vùng vẫy trong nước. Cử động,
nhưng chẳng tiến được.
Nó quyết định đích thân trình diện Belo-kiu-kiuni. Tuổi đời mười bốn mùa
đông, Mẹ có kinh nghiệm vô song, trong khi đó kiến vô tính, chiếm phần đa
số trong dân cư, sống tối đa ba năm. Chỉ Mẹ mới có thể giúp nó tìm cách
truyền tin.
Con đực trẻ đi đường tắt dẫn tới trung tâm của tổ. Hàng nghìn kiến thợ
mang theo đầy trứng lon ton chạy trong cái hành lang rộng rãi này. Chúng
chở đám trứng của mình từ tầng thứ 40 dưới lòng đất tới các phòng trẻ sơ
sinh trong nhà tắm nắng nằm ở tầng 35 trên mặt đất. Đó là một dòng vô tận
toàn vỏ trứng trắng được đàn kiến mang ở đầu chân, đi từ thấp lên cao và từ
phải sang trái.