Con 327 mệt mỏi. Nó có cảm giác như đang vùng vẫy trong nước. Cử động,
nhưng chẳng tiến được.
Nó quyết định đích thân trình diện Belo-kiu-kiuni. Tuổi đời mười bốn mùa
đông, Mẹ có kinh nghiệm vô song, trong khi đó kiến vô tính, chiếm phần đa
số trong dân cư, sống tối đa ba năm. Chỉ Mẹ mới có thể giúp nó tìm cách
truyền tin.
Con đực trẻ đi đường tắt dẫn tới trung tâm của tổ. Hàng nghìn kiến thợ
mang theo đầy trứng lon ton chạy trong cái hành lang rộng rãi này. Chúng
chở đám trứng của mình từ tầng thứ 40 dưới lòng đất tới các phòng trẻ sơ
sinh trong nhà tắm nắng nằm ở tầng 35 trên mặt đất. Đó là một dòng vô tận
toàn vỏ trứng trắng được đàn kiến mang ở đầu chân, đi từ thấp lên cao và từ
phải sang trái.
Nó phải đi theo chiều ngược lại. Chẳng dễ dàng gì. Con 327 huých phải vài
vú em và ngay lập tức họ quát kẻ phá hoại. Chính nó cũng bị va quệt, bị
giẫm chân, bị xô đẩy, bị cào. May là hành lang không tắc hoàn toàn. Nó
cũng mở được cho mình lối đi giữa đám đông lúc nhúc.
Sau đó men theo đường hầm nhỏ, dài hơn nhưng đỡ vất vả hơn, nó chạy hết
tốc lực. Từ động mạch, nó chuyển sang tiểu động mạch, từ tiểu động mạch
qua tĩnh mạch và tĩnh mạch con. Nó chạy như thế nhiều cây số, vượt qua
nhiều cây cầu, vòm cầu, qua những quảng trường vắng vẻ hay đông người.
Nó dễ dàng định hướng trong những khu vực tối, nhờ ba cái mắt đơn hồng
ngoại trên trán. Dần dần nó tới gần Cấm Thành, mùi nhàn nhạt của Mẹ càng
rõ hơn, và số lính gác tăng lên.
Ở đó, có đủ tiểu đội chiến binh, đủ kích cỡ, đủ loại vũ khí. Những con nhỏ
có hàm trên dài cắt khấc, những con to khỏe có tấm chắn ngực chắc như gỗ,
những con mập mạp râu ngắn, những pháo binh có bụng dưới thon thả chứa
đầy chất độc gây co giật.
Có mùi thông hành còn giá trị, con đực 327 qua được các đồn kiểm tra mà
không gặp trở ngại gì. Các chiến binh đều bình thản. Người ta có cảm giác