KIẾP CON LAI - Trang 165

nhiều tay đó. Em hy vọng là vị Phật đó có thể cho em thêm một điều ước."
"Dĩ nhiên rồi, vị Phật bách thủ bách nhãn đó rất linh thiêng" Chị tằng hắng.
"Ngài có thể cho em những gì em cầu xin. Em hỏi gì về ba em?"
"Em hỏi ba em là ai, ba em có nghĩ tới em không, hoặc ổng có biết là có em
trên cõi đời này không."
Chị Ánh Nguyệt nhướng mắt:
"Khó há! Nếu em không có câu trả lời thì sao?"
"Thì em sẽ tiếp tục cầu xin mỗi lần đến đây cho đến khi nào có kết quả mới
thôi."
"Tại sao em muốn biết về ba em, Kiên?
Tôi đáp không suy nghĩ:
"Em chán sống ở đây. Em muốn một ngày nào đó ba em sẽ đưa em về Mỹ."
Chị Ánh Nguyệt bắt đầu cất tiếng hát. Giữa buổi trưa nóng bức, tiếng hát
của chị nghe như những lời khóc than.
"Chuyện của chị với anh Tý Tòng ra sao?" Tôi hỏi, cố ý muốn cho chị
ngưng bài hát sầu thảm. "Chừng nào anh chị mới gặp nhau nữa?"
"Chị không biết." Chị đáp. "Chắc vài ba năm nếu chị có cái may mắn đó.
Ảnh bị bắt đi nghĩa vụ quân sự bên Cam Bu Chia. Cuối tháng này sẽ đị"
"Vậy sao?" Tôi ngồi thẳng dậy nhìn chị. Cái hình ảnh anh Tý Tòng trong
bộ đồ bộ đội thật ngoài sự tưởng tượng của tôi. "Nhưng hôm nay là ngày
cuối tháng mà."
"Đúng rồi. Chiều nay ảnh sẽ đị"
Tôi nhìn chị nghi ngờ:
"Vậy sao chị không ở nhà chia tay với ảnh?"
Chị không trả lời.
Đột nhiên tôi hiểu ra.
"Chị không phải tới đây để xin thuốc. Chị tới đây để cầu xin đức Phật che
chở cho ảnh, phải vậy không?"
Chị gật đầu: "Ừ, nhưng có một chút khác biệt. Ảnh không đi Cam Bu Chiạ"
"Sao vậy?"
"Ảnh vượt biển. Chị cầu nguyện cho ảnh trốn đi trót lọt bình yên."
"Không phải."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.