KIẾP CON LAI - Trang 188

Kiên Nguyễn

Kiếp Con Lai

Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên

Chương 31

Chúng tôi ra tới bờ biển vào lúc hai giờ khuya. Cái bến cá thường ngày tôi
vẫn đến nhận cá đi giao cho các chợ bây giờ trống trơn. Cuối cầu tầu hẹp
và hẻo lánh, một chiếc ghe nhỏ bằng gỗ đang chờ chúng tôi. Chúng tôi
chạy băng qua bờ biển. Mặt cát dưới chân tôi càng lúc càng ướt và mềm,
cho đến khi nước mặn thấm qua các kẽ chân. Một bóng đen nhảy ra khỏi
chiếc ghe vẩy taỵ Dì Đặng vẩy tay đáp lại.
"Khỏe không. Chị đến vừa kịp giờ." Vùng ngực trần vạm vở, đẫm mồ hôi
của ông ta bóng lên dưới ánh đèn. Cặp môi mỏng của ông ta không đủ che
hết mấy chiếc răng cửa lớn, lấp lánh trong đêm tối như ánh sáng đèn nê
ông.
Dì Đặng và tôi ngồi nép bên nhau trên một băng gỗ ở cuối ghẹ Người đàn
ông chèo ghe thật thành thạo, thỉnh thoảng ngó vào địa bàn để định hướng.
Chiếc ghe đi về hướng đông, vượt qua mấy dãy núi lờ mờ trong sương mù.
Trên đầu chúng tôi, bầu trời lấp lánh muôn ngàn vì sao. Mặt trăng tròn
phản chiếu dưới đáy nước vỡ ra thành những đồng tiền vàng lấp lánh qua
mỗi đợt sóng. Gió biển mằn mặn vuốt ve mơn trớn da thịt tôi. Chiếc ghe
lướt đi trên mặt biển vắng như một chiếc lá nhỏ trong ao.
"Mình đi đâu dì? Mấy người khác đâu?" Tôi hỏi dì Đặng.
"Im lặng." Người đàn ông trả lời. "Nhỏ, mày biết càng ít thì càng tốt cho
mày. Im miệng lại."
"Chúng ta ra đảo Rùa." Dì Đặng nói với tôi. "Mình chờ tàu lớn ở đó."
Chung quanh chúng tôi biển cả mênh mông. Bên hông tàu sóng vỗ nhịp
đều đều.
"Đến nơi rồi." Người đàn ông lên tiếng. Qua vẻ mặt lạnh lùng của ông ta,
tôi không biết là ghe đã đến đảo cho tới khi đáy tàu chạm vào mặt đất đầy
sỏi đá.
"Nghe đây." Người đàn ông vừa nói vừa liếc tìm một chỗ đậu. "Đây là đảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.