KIẾP CON LAI - Trang 246

Tôi ngó quanh phòng đợi tìm một ghế trống. Không còn một chỗ trống.
Hầu hết mọi người đều ngồi bệt dưới đất ăn trưa và ngó nhau với vẻ bồn
chồn. Đó là một ngày vô cùng trọng đại dối với họ, mặt mũi họ tràn đầy hy
vọng với viễn ảnh được xuất ngoại ra nước ngoài. Tôi ra ngoài hành lang,
nhập bọn với những người đang đứng chờ ở đó.
Một người đàn ông chừng ba chục tuổi đang đứng dựa vào vách tường đốt
điếu thuốc. Ông ta lỏ mắt ra nhìn tôi với một vẻ tò mò không che dấu. Nét
mặt sáng sủa thanh tú và đôi mắt màu nâu của ông ta trông có vẻ như là
người Âu châu, nhưng các phần còn lại trên người thì cũng rách rưới, bơ
phờ như nhiều người Việt Nam khác. Tôi đứng ở gần cửa lắng nghe những
con số được gọi ra từ bên trong.
"Ệ" Ngưòi đàn ông vẩy tay gọi tôi. "Cậu thuộc diện nào?"
"Xin lỗi tôi không hiểu?"
"Cậu tới đây làm gì?" Ông ta thay đổi câu hỏi.
"Tôi cũng không biết chắc." Tôi ngần ngừ tìm câu trả lời. "Nghe nói có một
chương trình gọi là ỌD.P. Tôi tới đây để tìm hiểu thêm về chương trình
đó."
"Tôi biết chương trình đó." Người đàn ông phà khói mịt mù. "Dành riêng
cho đám con lai. Tôi đã nộp đơn cách đây sáu tháng, hôm nay trở lại coi tới
đâu rồi. Tôi muốn biết coi hồ sơ đã gởi đi Hà Nội chưa."
Lòng tò mò nổi dậy, tôi hỏi:
"Xin có khó không?"
"Không hẳn là khó." Ông ta lắc đầu đáp. "Chỉ điền đơn rồi nộp cho họ. Cái
phiền là thời gian chờ đời."
"Cảm ơn ông." Tôi nói.
Người đàn ông hít một hơi thuốc dài, rồi nói cùng với hơi khói thở ra:
"Này, nhìn bề ngoài cậu thấy tôi trông có giống con lính Mỹ không?"
"Tôi không biết. Ông có phải không?"
"Cũng không hoàn toàn phải." Ông ta đáp, tay gải gải cằm. "Ba tôi người
Pháp. Tôi nghĩ là tôi có thể qua mặt họ được lúc phỏng vấn. Cậu có nghĩ
như vậy không?"
"Tôi không biết, thưa ông. Nhưng xin chúc ông may mắn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.