KIẾP CON LAI - Trang 247

"Cảm ơn cậu." Ông ta nói. "Còn cậu, cậu có mang quà cáp gì cho ông phó
giám đốc không?"
"Dạ không. Tôi không biết chuyện đó."
Người đàn ông gật đầu vẻ rành rỏi. "Không bắt buộc, nhưng cậu nên làm.
Họ sẽ chuyển hồ sơ của cậu nhanh hơn." Ông ta dụi điếu thuốc vào vách
tường bẩn rồi bước vào phòng đợi.
*
Cuộc gặp gở giữa tôi và ông phó giám đốc sở di trú hôm đó diễn ra ngắn
ngủi và ngượng ngịu. Ông ta ngổi ườn người trên ghế trong căn phòng rộng
lớn chất đầy những giỏ hoa và những gói quà. Sau lưng ông ta, qua khung
cửa sổ, mặt biển xanh trải dài đẹp mắt. Ông ta chừng 40 mươi, mập phì.
Chiếc cà vạt và cổ áo sơ mi trắng có vẻ siết quá chặt vào cổ làm cho khuôn
mặt ông ta trông như một trái mận chín đỏ. Hai gò má nung núc thịt dồn lên
làm cặp mắt ông ta híp lại, trông như hai vạch ngang trong các bộ chữ Tàu.
Chân ông ta vẫn gác trên mặt bàn lúc tôi bước vào.
"Cậu cần gì đây?" Ông ta nói như hét trong tiếng ồn của sóng biển. Âm
thanh dội đi dội lại trong phòng, làm tăng thêm vẻ uy hiếp của quyền lực.
Tôi cầm chặt tờ đơn trước ngực.
"Tôi đến đây để hỏi thăm về chương trình gọi là ỌD.P."
"Cậu cần đơn?" Ông ta chồm tới chồng đơn để trên bàn.
"Dạ không, thưa ông. Tôi đã nhận được đơn qua thư gởi đến nhà."
"Vậy thì điền vào."
"Dạ, điền rồi."
"Vậy thì đưa đây."
Tôi trao tập hồ sơ cho ông tạ Ông ta ngó tôi rồi chuyển ánh mắt sang cái
núi quà trên sàn nhà, rồi quay lại tôi. Mấy giây chậm chạp trôi qua, và ông
ta chấm dứt cuộc gặp gỡ bằng một tiếng thở dài. Ánh mắt ông ta trở nên
lạnh lùng.
"Đây là biên nhận. Số hồ sơ của cậu là 315." Ông ta chìa cho tôi một mảnh
giấy nhỏ, rồi quăng xấp hồ sơ của tôi nằm chồng lên những tập hồ sơ khác.
"Thưa ông, tôi phải chờ bao lâu?" Tôi hỏi.
"Tôi không biết, mà cũng không cần biết. Tôi hết trách nhiệm rồi.."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.