KIẾP CON LAI - Trang 34

Những người quân cảnh vội vàng mở cánh cổng sắt, dùng nòng súng đấy
đám đông ra xạ David và ba người quân cảnh khác xông về phía chúng tôi.
Ông ta ôm ngang hông bà Đặng kéo bà băng ngang đường. Bà giảy dụa chỉ
về hướng chúng tôi, vừa la lên bằng một thứ tiếng Anh bập bẹ: "Cho họ
theo với. Họ là bạn tôi. Hai đứa con trai và một bà. David giỏi lắm. Cảm
ơn, cảm ơn. Họ đi với tôi, bằng trực thăng. Xin làm ơn."
Chỉ một thoáng, David hiểu ra ngay những điều bà muốn nói. Ông ta ra dấu
cho mấy người lính. Một người bồng thằng em tôi, một người nữa vác tôi
lên vai. Người cuối cùng bồng mẹ tôi trong đôi tay đầy lông lá của mình.
Tôi há miệng ra thở, phổi chứa đầy hơi cay như muốn nổ tung. Tôi không
lên tiếng được, không thở được, cũng không thấy gì khi bị vác đi ngang
đám đông như một bao gạo. Nhưng tôi cảm nhận được những bàn tay giận
dữ cào cấu, níu kéo lấy tôi từ mọi phía. Tôi nhắm mắt và thầm mong rằng
mình chết đi cho thoát nợ.
Cuối cùng tôi được đặt nằm trên một nền xi măng láng bóng. Một người
nào đó phủ lên mặt tôi một chiếc khăn ướt, tạm thời làm giảm những cơn
nhức nhối. Phổi tôi bắt đầu giản ra và tôi hít một hơi dài. Dưỡng khí tràn
vào, xua đi những cơn đau đớn. Tôi cố gắng quan sát chung quanh. Dù hơi
cay vẫn còn đầy trong không khí, tôi cũng nhận ra là mình đang ở bên trong
tòa Đại Sứ. Thằng em trai tôi đang nằm bên cạnh, khóc thút thít, tiếng khóc
của nó yếu ớt nghe như tiếng một con mèo con đang đói bụng. Tôi nghe
tiếng mẹ tôi đang dỗ cho nó nín. Một tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua
khung cửa sổ trên cao nhảy múa trên người tôi. Hơi ấm của tia nắng như vỗ
vào tóc tôi, thì thầm bên tai tôi rằng bình minh đã đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.