KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 167

Sau cùng, Văn Kỳ sợ quá, bỏ chạy ra ngoài.
Cũng trong lúc này, trong đại học Thiên Nhai vẫn đang truyền tụng

những lời nói ác nghiệt.

“Cậu đã nghe nói chưa, nhà trường đã đuổi học hai người rồi.”
“Phí lời, đã gây ra chuyện như thế, bọn họ còn mặt mũi tiếp tục học tại

trưởng sao? Đã thế còn vô liêm sỉ phô những bức ảnh nóng đó ra, vì muốn
được nổi tiếng, hay muốn chứng minh điều gì?”

….
Tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện ảnh nóng kia, ai ai cũng

đưa lời chỉ trích Vương Thành và Văn Kỳ.

Văn Kỳ sắp sửa phát điên, sau khi chạy ra khỏi nhà Vương Thành bất

luận là đi đến đâu, cô đều nghe thấy các sinh viên trên đường chỉ trỏ, bàn
tán về mình. Cô thậm chí chẳng kịp suy nghĩ, chỉ nhớ tới những lời đồn
thổi khó nghe kia, nhanh chóng chạy ra nghĩa trang.

Cô náu mình trong một nơi yên tĩnh, quỳ xuống trước bia mộ, trên đó có

tấm ảnh của một người phụ nữ, đó chính là mẹ cô. Mẹ cô đang mỉm cười
điềm tĩnh, cơn gió nhẹ thoảng qua, bỗng nhiên, cơn hoảng loạn đáng sợ
tràn ngập trong lòng cô, cô cảm thấy dường như có người dõi theo sau
mình.

Bắt đầu từ hai năm đó, dường như người này đã thường bám riết theo cô!
Trong đầu cô bỗng hiện lên những lời nói trong cuốn nhật ký của Hạ

Thiên, cô bắt đầu nhớ lại cảnh tượng lần đầu quen biết Hạ Thiên vào hai
năm trước. Tuy đó chỉ là những mảnh kí ức vỡ vụn, thế nhưng lại phát sáng
điên cuồng trong đầu cô.

Ngay lúc đó, di động của cô bỗng vang lên, là số điện thoại của Hạ

Thiên. Sau khi nhấc máy, cô đã nghe thấy.

“Văn Kỳ, cậu còn nhớ tới tôi không? Cậu sẽ xuống cùng tôi thôi, hai

năm trước, chúng mình đã từng lập lời thề. Cậu không cần phải hoảng hốt,
mau đi đào bí mật đã chôn giấu bấy lâu đó lên đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.