KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 116

lót như tôi, anh ta đã nhầm tưởng những người phụ nữ bán đồ lót rất phóng
khoáng nên mới thử một chút xem tôi có lên giường với mình không.

Tôi gọi điện thoại cho Từ Ngọc, định kể chuyện này với cô ấy, nhưng Từ

Ngọc đã cướp lời trước. “Vũ Vô Quá về rồi.”

“Vũ Vô Quá đang ở cạnh tớ đây, để tớ bảo anh ấy nói chuyện với cậu

nhé.” Từ Ngọc đưa ống nghe cho anh ta.

“Châu Nhị, cô khỏe chứ?” Giọng của anh ta rất vui vẻ.

“Tôi khỏe, còn anh? Anh mới về đến nơi à?” Tôi hỏi.

“Tôi nhớ Từ Ngọc.” Anh ta thẳng thắn nói.

Từ Ngọc cướp điện thoại nói. “Anh ấy về mà chẳng nói cho tớ một tiếng,

khiến tớ giật nảy mình. Chúng tớ đi ăn đêm đây, cậu đến đây không?”

“Thôi, không làm bóng đèn gây trở ngại đôi tình nhân lâu ngày mới được

trùng phùng!”

“Cậu gọi tớ có việc gì vậy?” Từ Ngọc hỏi.

“Không có gì đâu, ngày mai gặp rồi tớ kể cho mà nghe.”

Tôi cúp máy, nỗi xót xa lại cuộn lên. Sao Từ Ngọc và Vũ Vô Quá lại có

thể tự do bên nhau, mà tôi và Văn Lâm lại không thể? Tôi chỉ có thể đành
tin tình yêu của tôi và Văn Lâm sâu đậm và khó tìm hơn Vũ Vô Quá và Từ
Ngọc, thậm chí so với tất cả những mối tình khác trên thế gian này. Chỉ có
thế tôi mới có thể chấp nhận nỗi thống khổ khi không thể kết hợp được với
anh.

Tôi bỏ chiếc dây chuyền bọ cạp vào trong nước ấm rửa thật sạch. Giá như

tôi là con bọ cạp thì tốt biết mấy, chỉ cần ác vừa đủ, chỉ cần độc vừa đủ thì
tôi đã có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cướp Văn Lâm từ tay người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.