KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 152

“Tin tớ đi, 30 tuổi cũng chẳng phải cái gì quá tệ đâu.” Du Dĩnh nói. “30

tuổi mà vẫn chẳng có người đàn ông nào mới là điều tệ hại nhất đấy.”

“Tớ lại cho rằng sở hữu một vòng eo hai thước ba khủng khiếp hơn

chuyện 30 tuổi mà chẳng có người đàn ông nào.” Từ Ngọc nói.

“Có gì khủng khiếp hơn bộ ngực hai thước ba chứ!” Tôi nói.

Xe đã đến Shek[1].

[1] Bãi biển Shek O thuộc vịnh Repulse. Đây là bãi biển đông đúc với bờ

biển rộng, phong cảnh núi đá hùng vĩ và ngôi làng cạnh bờ biển với nhiều
nhà hàng, quán café và các quán ăn BBQ.

“Tớ đi mua ít đồ.” Nói rồi Từ Ngọc chạy vào một cửa tiệm tạp hóa nhỏ,

sau đó ôm một bọc đồ đi ra, cười nói hớn hở với tôi. “Tớ mua mấy chai
nước khoáng Pháp, giờ đến Polynesia, cậu sẽ trẻ lại mười tám tiếng đồng
hồ!”

“Tốt quá rồi!” Tôi trả lời.

Trên thế gian này liệu có ai chỉ vì muốn trẻ lại mười tám tiếng đồng hồ

mà phải chạy đến một nơi khác như tôi không? Nhưng khi từ nơi đó trở về,
liệu có già đi mười tám tiếng không nhỉ? Ăn trộm mười tám tiếng đồng hồ,
kể cũng thật hoan hỉ.

12 giờ đêm, chúng tôi mở mấy chai nước khoáng Pháp, dù thế nào thì

tuổi 30 cũng đã đến.

“Chẳng phải Trần Định Lương trùng ngày sinh tháng sinh với cậu sao?”

Từ Ngọc bỗng sực nhớ ra. “Có cần chúc mừng sinh nhật anh ta không?”

“Chắc anh ta đang cùng người khác chúc mừng sinh nhật rồi.”

“Chắc chắn anh ta đang rất nhớ cậu.” Du Dĩnh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.