KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 65

Giây phút ấy tôi mới hiểu, hóa ra số tuổi của đàn bà cũng có thể trở thành

kẻ bảo hộ cho người ấy trong một giai đoạn hôn nhân.

“Chúng ta sau này phải làm sao?” Tôi hỏi Văn Lâm.

“Từ nay về sau em đừng dùng họ Châu để nhắn cho anh mà hãy dùng họ

Từ nhé.”

“Sao em phải đổi họ?” Tôi cay đắng hỏi.

“Chỉ là anh chợt nhớ ra thôi, bạn gái thân của em chẳng phải họ Từ sao?”

“Thôi được, vậy từ giờ em họ Từ, là Mr. Từ hay là Mrs. Từ đây?” Tôi

cười lạnh nhạt.

“Tùy em, nhưng tốt nhất không nên lưu số điện thoại lại.”

“Sao anh lại sợ cô ấy đến thế?”

“Anh không muốn ai phải chịu tổn thương cả.” Văn Lâm đặt hai bàn tay

lên vai tôi, nói. “Anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu.”

“Thôi được, em sẽ thay số điện thoại.”

Tôi đầu hàng rồi. Khi nghe anh ấy nói. “Anh sẽ không bao giờ rời xa em

đâu.” Con tim tôi đã mềm nhũn.

“Đã ghép được một phần năm rồi đấy, thành tích được đấy chứ!” Văn

Lâm nhìn bức tranh đang ghép dở của tôi nói. Bức tranh đã hiện lên một
nửa nhà hàng, chỉ có điều có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ có được nhà
hàng của riêng mình nữa.

Sau khi Văn Lâm rời đi, tôi nằm vật ra giường. Bất kỳ một người phụ nữ

có chút trí thông minh nào cũng hiểu lúc này đây cần phải rút lui, nếu
không khi tuổi thanh xuân biến mất thì cô ta sẽ mãi mãi chỉ có thể là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.