KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 70

Tôi đã uống cạn chai rượu đó, rồi nôn thốc nôn tháo. Cầm bức tranh được

giấu kỹ trong tủ quần áo ra, đáng lẽ định tặng anh, nhưng giờ tôi tháo khung
kính ra, đặt nó xuống đất... Đây là nhà hàng của chúng ta. Tôi dùng một tay
gạt ngang qua bức tranh, những mảnh ghép tách rời nhau ra, tôi trộn chúng
lộn xộn tung tóe. Cảm giác đó thật sự thoải mái, tôi đã tự tay phá hủy đồ vật
do chính mình làm nên. Anh ấy đã hủy bỏ lời hẹn ước, thì tôi sẽ phá hủy lễ
vật của anh. Phá hủy một thứ gì đó thực tế dễ hơn nhiều so với phải sáng
tạo ra nó.

Đúng rồi, trong tủ lạnh còn chiếc bánh ngọt nữa kìa. Tôi lôi nó ra. Hộp

vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, bên trên còn thắt một chiếc nơ hình bướm.

Tôi cầm chiếc bánh đến nhà Từ Ngọc. Cô ấy mở cửa.

“Chúc mừng sinh nhật.” Tôi nói.

Từ Ngọc sững sờ mất mấy giây, tôi nhét cái bánh vào tay cô ấy.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ấy hỏi tôi.

“Tớ vào nhà vệ sinh cái đã.”

Tôi lao vào phòng vệ sinh, ôm lấy bồn cầu nôn thốc một hồi lâu. Tôi

nghe thấy Từ Ngọc gọi Vũ Vô Quá đến dìu tôi. Bọn họ ôm tôi ra ghế sofa,
Từ Ngọc rót một cốc trà ấm đưa cho tôi.

“Chẳng phải cậu đi ăn cùng Văn Lâm sao?” Từ Ngọc hỏi.

Sau khi nôn xong tôi tỉnh táo hơn rất nhiều. Lúc này tôi mới để ý thấy Vũ

Vô Quá đã thay đổi rất nhiều, tóc tai rối bù, mặt hốc hác, gầy đi trông thấy,
trên miệng còn ngậm một điếu thuốc.

“Sao anh lại trở nên thế này?” Tôi không kìm lòng nổi hỏi anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.