KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 99

“Không hể danh là nhà văn, cảm động quá!”

“Tớ cũng thế! Tớ đọc đi đọc lại mãi không biết chán, lần nào đọc cũng

khóc.”

“Anh ấy rất yêu cậu đấy.”

“Tớ cũng nhớ anh ấy lắm.”

“Sao không đi gặp anh ấy?”

“Tớ làm gì có tiền để mua vé chứ!”

“Cậu cần tiền hả?”

“Không cần đâu. Vũ Vô Quá nói anh ấy muốn được yên tĩnh một mình,

tớ không muốn quấy rầy anh ấy. Nếu tớ không ở bên cạnh, anh ấy sẽ càng
ngày càng nhớ đến tớ nhiều hơn. Tớ hy vọng được nhìn thấy anh ấy tự quay
trở về.”

“Đúng đấy. Vật không đạt được mới khiến người khác phải nhớ đến

nhiều.”

“Chính vì thế tớ mới bắt đầu hiểu tại sao cậu và Văn Lâm lại có thể yêu

nhau đến thế.”

“Văn Lâm không thể viết ra những bức thư lay động lòng người thế đâu.”

“Nhưng anh ấy đã tặng cậu căn hộ rồi còn gì!”

Nếu Văn Lâm cũng là một con chim ruồi, có thể bay lùi lại, bay về lúc

chưa kết hôn thì tốt biết bao! Thời gian dần trôi đi, tất cả đều trở nên phức
tạp, thời gian tôi càng ở bên anh ấy lâu bao nhiêu, thì thời gian anh ở bên cô
ta cũng dài bấy nhiêu, tình nghĩa càng thâm sâu, càng không thể ly hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.