KIẾP NGƯỜI - Trang 149

- Em biết đó. Nhồi nhét mọi thứ vào đầu những học sinh đã là một việc

chán ngắt, nhưng thỉnh thoảng may mắn mà được một học sinh có thiện
chí, mới nói nửa lời cậu ta đã hiểu thì, lúc đó, nghề dạy học là nghe vui
nhất trong đời.

Thái độ ân cần tử tế đó làm cho Philip mủi lòng, chàng chưa bao giờ

nghĩ là việc chàng đi hay ở lại trở thành một vấn đề quan trọng đối với ông
Perkins. Chàng lấy làm cảm động và vô cùng tự hào. Kết thúc vẻ vang
những ngày học sinh và sau đó đi Oxford hẳn là vui thích: trong một
thoáng, bỗng hiện ra trước mắt Philip cuộc đời mà chàng nghe những học
sinh thi đấy ở O, K, S trở về thuật lại, hay được mô tả trong những bức thư
từ trường đại học trở về. Nhưng chàng lấy làm hổ thẹn. Nếu bây giờ chàng
nhượng bộ thì chính chàng cũng cảm thấy mình là một kẻ khờ khạo; bác
trai sẽ cười thầm trong bụng về mưu mô thành công của ông hiệu trưởng.
Từ việc khinh thường không thèm nhận những phần thưởng đã ở trong tầm
tay, đến việc giành lấy một cách chắc chắn đơn giản, bình thường những cái
đó, quả là một sự sa sút. Chỉ cần được thuyết phục thêm một chút nữa, vừa
đủ để cứu vớt lòng tự trọng, là Philip có thể làm bất cứ việc gì ông Perkins
mong muốn. Nhưng mặt chàng không biểu lộ nét gì về những cảm xúc trái
ngược trong lòng. Thật là bình thản và ngao ngán.

- Thưa thầy, em thích đi hơn - Chàng nói.

Như nhiều người điều khiển công việc bằng ảnh hưởng cá nhân, ông

Perkins dần dần trở nên nóng nảy, khi quyền lực của ông không được tôn
trọng ngay. Ông bận trăm công nghìn việc nên không thể lãng phí thêm thời
giờ cho một cậu học sinh bướng bỉnh.

- Thôi được, tôi đã hứa cho phép nếu em thực sự muốn đi, và tôi sẽ giữ

lời. Khi nào thì em đi Đức?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.