KIẾP NGƯỜI - Trang 259

Ông Goodworthy dẫn Philip đi qua một phòng giấy bẩn thỉu có sáu hay

tám nhân viên đang làm việc, rồi vào một căn buồng chật hẹp phía sau.
Buồng này được ngăn thành một gian riêng bằng một tấm kính làm vách.
Họ gặp Watson ở đây, đang ngồi dựa ghế đọc báo “Người vận động viên
thể thao:. Đó là một chàng trai trẻ cao lớn lực lưỡng ăn mặc lịch sự. Y nhìn
lên khi ông Goodworthy. Khó chịu về sự suồng sã đó, ông này cũng chua
cay gọi y là Watson, nhưng Watson đáng lẽ thấy đó là lời quở trách thì lại
thừa nhận cách xưng hô đó như một sự tôn kính đối với tầng lớp thượng
lưu của y.

- Tôi xem bao thấy người ta gạch tên Rigoletto rồi. - Y nói với Philip khi

chỉ còn hai người với nhau.

- Họ gạch tên ở sổ ạ? Philip hỏi lại tuy anh chẳng biết gì về đua ngựa.

Anh kính nể nhìn quần áo đẹp của Watson, tấm áo đuôi tôm hết sức vừa

vặn, một cái ghim quý giá đính rất khéo giữa chiếc cà vạt to tướng. Chiếc
mũ lụa cao thành bảnh bao sáng bóng của y đặt trên lò sưởi. Philip cảm
thấy mình tồi tàn quá. Watson bắt đầu nói về đi săn. Lãng phí thời gian
trong cái văn phòng hỏa ngục này, chỉ ngày thứ bảy mới được đi săn, thì
buồn chán hơn là bị đày hỏa ngục. Còn về chuyện săn bắn thì khắp miền
này mời y và dĩ nhiên là y phải từ chối. Thật đen đủi như hỏa ngục, nhưng
y không phải chịu đựng lâu đâu, y chỉ ở trong cái hỏa ngục gớm ghiếc này
một năm thôi, rồi sau đó y bước vào nghề kinh doanh, y sẽ đi săn bốn ngày
trong tuần lễ và tha hồ được bắn.

- Anh sẽ phải sống năm năm ở đây phải không? - Y vừa nói vừa khoa

vòng tay chỉ căn phòng bé tý này.

- Tôi nghĩ là như vậy. - Philip trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.