KIẾP NGƯỜI - Trang 264

hóa. Người khác đánh giá anh thế nào thì anh cũng đánh giá họ lại như thế,
với tư tưởng đó, anh bắt đầu coi thường những điều đã học mà cho tới nay
đối với anh hình như không phải là không quan trọng. Lần đầu tiên anh
cảm thấy sự nhục nhã của cảnh nghèo khó. Bác anh gửi cho mỗi tháng
mười bốn bảng, mà anh thì phải sắm nhiều quần áo, riêng bộ quần áo đi
chơi tối đã tốn năm quan. Anh không dám nói với Waston là đã mua nó ở
Strand bởi vì Waston bảo ở Luân Đôn chỉ có một hiệu may mà thôi.

- Tôi nghĩ rằng anh không khiêu vũ. - Một hôm Waston vừa hỏi vừa liếc

nhìn cái chân thọt của anh.

- Không. - Philip đáp.

- Tiếc quá, người ta yêu cầu tôi đưa mấy người khiêu vũ đến vũ hội. Tôi

có thể giới thiệu anh với mấy cô gái đẹp.

Một vài lần Philip không muốn trở về Barnes, anh ở lại thành phố và đợi

đến tối đi lang thang qua khu vực West End cho đến khi tìm được nhà nào
có tổ chức khách khứa, tiệc tùng. Anh đứng giữa một đám người tồi tàn,
sau những người hầu hạ; nhìn khách đến và nghe nhạc thoáng qua cửa sổ.
Thỉnh thoảng, mặt dù trời lạnh, cũng có một cặp trai gái đi ra ban công, hít
thở khí lành một chút; Philip hình dung đây là hai người yêu nhau; anh
quay đi chỗ khác, khập khiễng lê bước dọc đường phố, lòng nặng trĩu.
Chẳng bao giờ anh được hưởng cái may mắn của người đàn ông kia. Anh
cảm thấy sẽ không có người đàn bà nào thực sự đoái hoài đến anh mà lại
không kinh tởm tật nguyền của mình.

Điều này làm anh nhớ đến Wilkinson. Anh nghĩ tới nàng mà lòng cảm

thấy không vui. Trước khi khi chia tay họ đã thỏa thuận là nàng sẽ viết thư
đến bưu điện Charing Cross, cho đến lúc anh có địa chỉ gửi cho nàng, và
khi đến đó anh đã thấy ba lá thư của nàng, thư viết trên giấy xanh, mực tím
và bằng tiếng Pháp. Philip tự hỏi vì sao nàng không viết bằng tiếng Anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.