KIẾP NGƯỜI - Trang 298

Philip thích kiểu quần áo đó của người Mỹ, nó đẹp một cách táo bạo và

anh cho rằng nó biểu hiện chất lãng mạn. Price hỏi mấy giờ.

- Tôi phải trở về xưởng vẽ - Cô nói - Anh có đến dự giờ vẽ ký họa

không?

Philip không biết gì về những buổi này. Price cho anh biết chiều chiều từ

năm đến sáu giờ có người đến ngồi mẫu, ai thích vẽ thì trả năm mươi xu.
Mỗi ngày có một người mẫu khác nhau. Đấy là những buổi rất tốt.

- Tôi tin rằng về môn này, anh chưa khá lắm. Hãy đợi một thời gian dài

thì tốt hơn.

- Tại sao tôi lại không thử nhỉ? Tôi hiện chẳng có việc làm gì khác.
Họ đứng dậy đi đến xưởng vẽ, Philip phân vân tự hỏi cung cách Price là

muốn anh đi hay muốn đi một mình. Anh rụt rè lúng túng không biết rời cô
bằng cách nào nên vẫn ở lại nhưng cô có vẻ không muốn nói chuyện và trả
lời các câu hỏi một cách khó chịu.

Một gã đàn ông bưng một đĩa lớn đứng trước cửa trường, mỗi người đi

qua bỏ vào một đồng nửa quan. Xưởng đông người hơn buổi sáng. Người
Anh, người Mỹ không chiếm đa số mà phụ nữ lại ít hơn.

Philip nhận thấy đám đông này đúng với những điều anh phỏng đoán

trước. Trời rất nóng và không khí mau chóng trở nên ngột ngạt. Lần này lại
là một cụ già râu dài hoa râm ngồi làm mẫu và Philip cố đem ra thực hành
những điều ít ỏi học được hồi sáng, nhưng anh vẽ chẳng ra gì. Anh nhận ra
rằng anh không thể vẽ được như đã tưởng. Anh liếc nhìn một cách thèm
thuồng sang một vài ký họa của mấy người ngồi bên và tự hỏi liệu có bao
giờ anh sử dụng được chì than thành thạo như thế. Thời gian qua nhanh.
Không muốn làm phiền Price, anh ngồi cách xa cô một tí và cuối cùng lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.