KIẾP NGƯỜI - Trang 30

4.

Lúc chia tay chị Emma, Philip đã khóc. Nhưng chuyến đi Blackstable rất

thú vị nên khi hai bác cháu đến nới thì nó đã khuây khỏa và vui vẻ lại.
Blackstable cách Luân Đôn sáu mươi dặm. Sau khi giao hành lí cho người
khuân vác, ông Carey đi bộ cùng Philip về tòa cha sở. Hơn năm phút sau
hai bác cháu đã lên nhà và Philip chợt nhận ra cái cổng. Cổng màu đỏ và có
năm chấn song: cánh cổng có thể đẩy đi đẩy lại quanh bản lề. Có thể đu tới
đu lui trên đó, tuy bác nó cấm nó không được làm thế. Hai bác cháu đi qua
khu vườn đến phía cửa tiền. Cửa này chỉ dành cho khách vào những ngày
chủ nhật, hoặc những dịp đặc biệt như khi ông mục sư đi lên Luân Đôn hay
trở về. Ra vào nhà phải qua một cửa bên, còn cửa sau dành cho bác làm
vườn và những người ăn mày hoặc những kẻ cầu bơ cầu bất. Ngôi nhà khá
rộng xây gạch vàng, lớp ngói đỏ, được dựng cách đây khoảng hai mươi lăm
năm theo phong cách cơ đốc giáo. Cửa trước nom như một cổng nhà thờ và
các cửa sổ phòng khách làm theo kiểu Gô tích.

Bà Carey đã biết trước chuyến tàu hai bác cháu sẽ về nên đang ngồi đợi

trong phòng khách, lắng tai nghe. Khi nghe tiếng cổng kêu cót két bà đi ra
cửa.

- Bác Louisa kìa - Ông Carey nói khi nhìn thấy bà - cháu chạy đến bên

bác đi.

Philip lết bên chân thọt vụng về chạy đến. Rồi nó dừng lại. Bà Carey

người thấp nhỏ, khô đét, cùng tuổi với chồng, với khuôn mặt nhăn nheo và
đôi mắt màu xanh nhạt. Mái tóc hoa râm tết thành bím như mốt thời bà còn
trẻ. Bà mặc chiếc áo liền váy đen và vật trang sức duy nhất trên người bà là
sợi dây chuyền vàng, cổ đeo một cây thánh giá. Dáng dấp bà rụt tè nhút
nhát nhưng giọng nói thì dịu dàng êm ái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.