KIẾP NGƯỜI - Trang 366

Anh nhún vai. Anh đang cầm trong tay tập thơ của Verlaine và anh đi thơ

thẩn. Anh thử đọc nhưng cơn xúc động quá mạnh. Anh nhớ tới những cuộc
tình duyên ngẫu nhiên mà Flanagan đã giới thiệu với anh, những chuyện
lén lút đến những căn nhà trong một phố cụt, có cái phòng khách lót thảm
nhung Utrecht và những vẻ đẹp duyên dáng, vụ lợi của bọn đàn bà mặt bự
phấn son. Anh rùng mình. Anh ngã mình trên thảm cỏ, duỗi tay chân, như
con thú non tơ vừa ngủ dậy; dòng nước chảy róc rách, những cây bạch
dương nhẹ nhàng run rẩy trước cơn gió thoảng qua, bầu trời xanh, tất cả
gần như quá sức chịu đựng của anh. Anh mong mỏi yêu đương. Anh tưởng
tượng một đôi môi nồng nàn đặt trên môi anh, một đôi cánh tay mềm mại
quàng qua cổ. Anh hình dung mình ở trong vòng tay của Ruth Chalice, anh
nghĩ đến cặp mắt đen láy, nước da kỳ diệu của cô. Anh bực dọc đã để một
chuyện tình kỳ diệu như vậy tuột khỏi tay mình. Và nếu Lawson làm được
việc đó thì tại sao anh không làm được. Nhưng đó chỉ là lúc anh không gặp
cô, những đêm thao thức hoặc mơ màng vơ vẩn bên bờ kênh, còn khi anh
gặp cô, anh bỗng cảm thấy mình khác hẳn, anh không còn muốn ôm cô vào
lòng, cũng không thể nào hình dung anh hôn cô. Thật hết sức lạ lùng. Khi ở
xa cô, thì anh cho cô là xinh đẹp, chỉ nhớ đến cặp mắt tuyệt vời, gương mặt
xanh xao mịn màng của cô; nhưng khi ở gần cô anh chỉ thấy ngực cô lép
kẹp, răng hôi sâu, anh cũng không thể quên mấy ngón chân chai cứng của
cô. Anh không hiểu nổi chính mình. Hẳn là anh chỉ luôn yêu đương lúc
người ta vắng mặt, và bị ngăn cản, không hưởng thụ được bất cứ điều gì
khi gặp dịp, do sự biến dạng kia của ảo ảnh dường như đã phóng đại sự ghê
tởm lên chăng?

Anh không buồn khi thời tiết đổi thay, báo hiệu một mùa hè dài lâu rõ

ràng là đã hết, đưa tất cả bọn họ trở lại Pari.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.