KIẾP NGƯỜI - Trang 383

Chiều hôm ấy lòng Philip quá bồn chồn, anh không thể làm việc nổi nên

anh lên xe buýt đi sang sông hy vọng xem một vài bức tranh trưng bày ở
nhà hàng Durand - Ruel. Sau đó, anh đi bộ dọc đại lộ. Trời lạnh, gió lộng.
Mọi người bước đi hối hả, mặt mày đầy âu lo, co ro trong chiếc áo choàng
cổ tránh cái giá rét. Chắc rằng ở nghĩa địa Montparnasse, dưới bia mộ trắng
xóa ấy phải lạnh như băng. Philip cảm thấy cô đơn và nhớ nhà kỳ lạ. Anh
mong có bầu bạn. Giờ phút này, Cronshaw chắc đang làm việc, Clutton thì
chẳng bao giờ ân cần tiếp đón ai, Lawson đang vẽ một bức chân dung khác
nữa của Ruth Chalice và nhất định không muốn bị quấy rầy. Anh quyết
định đến thăm Flanagan. Anh thấy chàng đang vẽ, nhưng vui thích gác việc
lại để nói chuyện. Xưởng vẽ đầy đủ tiện nghi và ấm cúng, vì anh chàng
người Mỹ này có nhiều tiền hơn phần đông bọn họ; Flanagan bắt đầu pha
trà. Philip nhìn hai cái đầu hình người anh ta gửi đến triển lãm tranh hàng
năm ở Pari.

- Tôi thật hết sức cả gan mới dám gửi đi triển lãm bất cứ cái gì -

Flanagan nói - nhưng tôi cóc cần, Tôi cứ gửi đi. Cậu có thấy các bức tranh
xấu quá không?

- Không xấu như tôi đã tưởng. - Philip đáp.

Thực tế các bức vẽ đó chứng tỏ một sự tài tình làm cho người ta sửng

sốt. Những chỗ khó khăn được né tránh khéo léo và màu sắc được áp dụng
bằng những nét bút mạnh bạo làm kinh ngạc và cuốn hút người xem.Tuy
không có kiến thức và kỹ thuật nhưng Flanagan đã vẽ với những nét bút
thoải mái của những người đã từng dành cả cuộc đời cho sự rèn luyện nghệ
thuật.

- Nếu xem tranh mà cấm xem quá ba mươi giây thì anh sẽ là một bậc

thầy vĩ đại, Flanagan ạ - Philip cười nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.