KIẾP NGƯỜI - Trang 393

mình. Dù thế nào cuộc đời Clutton dường như là thất bại mà chỉ có những
tác phẩm hội họa bất hủ mới có thể bào chữa được. Anh nhớ lại câu chuyện
ẩn dụ kỳ quái của Cronshaw về tác phẩm Ba Tư nọ, mà anh thường nghĩ
đến, nhưng Cronshaw với sự hóm hỉnh như vị thần diên đã không chịu làm
rõ nghĩa: ông ta nhắc lại rằng không ai, trừ phi người ta tự khám phá ra
điều đó cho chính mình. Thực ra chính nỗi niềm khát khao thành công
được trong cuộc đời là nguồn gốc xui khiến Philip lưỡng lự không biết có
nên tiếp tục theo ngành mỹ thuật. Nhưng rồi Clutton bắt đầu trở lại câu
chuyện:

- Cậu còn nhớ tôi đã nói về cái thằng cha tôi gặp ở Brotanho không?

Hôm nọ tôi thấy hắn ở đây. Hắn vừa đi Tahiti. Hắn cắt đứt quan hệ với mọi
người. Hắn là người làm nhiều việc. một người mua bán cổ phần chứng
khoán. Tôi cho rằng người ta gọi việc đó bằng tiếng Anh như vậy, hắn đã
có vợ có gia đình và đang kiếm được một khoản lợi tức. Thế mà hắn vứt bỏ
tất cả để trở thành họa sĩ. Hắn vứt bỏ tất cả đi sống ở Brotanho và bắt đầu
vẽ. Hắn không kiếm được xu nào và chắc chắn là sẽ chết đói.

- Còn vợ hắn thì thế nào? - Philip hỏi.

- Ồ, hắn bỏ rơi họ - Hắn bỏ mặc cho họ chết đói.

- Thật là một việc hèn mạt.

- Chà, anh bạn thân mến, nếu cậu muốn trở thành một người thượng lưu,

cậu phải từ bỏ chuyện thành nghệ sĩ. Người ta chẳng đạt được gì vừa ý với
cả hai việc cùng một lúc. Cậu nghe nói những kẻ vẽ tác phẩm kiếm cơm để
nuôi dưỡng mẹ già - ờ, việc đó chứng tỏ họ là những đứa con chí hiếu,
nhưng không phải là bào chữa cho những tác phẩm tồi. Họ chỉ là những tên
buôn bán. Nghệ sĩ chuyên nghiệp phải để cho mẹ đi trại tế bần. Có một nhà
văn ở đây nói với tôi là vợ y chết trong khi sinh đẻ. Y yêu vợ nên điên lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.