KIẾP NGƯỜI - Trang 684

nhưng đòi uýt ki và thuốc lá. Philip biết rằng ông ta không được dùng hai
thứ đó, nhưng không ai cãi lại nổi Cronshaw.

- Tôi dám chắc những thứ đó đang giết chết tôi. Tôi cóc cần. Anh đã răn

đe tôi, anh đã làm đủ mọi điều cần phải làm. Tôi không cần biết đến những
răn đe ấy của anh. Ðồ khốn khiếp, hãy cho tôi uống một chút gì đó đi.

Mỗi tuần Leonard Upjohn đến bất thình lình vài ba lần, lướt nhanh vào

căn phòng; cách xuất hiện của ông ta khiến người ta nghĩ đến hình ảnh một
chiếc lá rụng vèo. Người ông ta gầy cồm, tuổi trạc ba mươi lăm, tóc dài
màu bạch kim, gương mặt xanh xao. Ông có vẻ là người ít sống ngoài trời.
Ông đội một cái mũ của giáo sĩ ngoại đạo. Ông có thái độ kẻ cả bề trên nên
Philip không ưa và cái kiểu thao thao bất tuyệt của ông làm anh chán ngấy.
Leonard Upjohn rất thích nghe chính mình nói. Ông không nhạy cảm đối
với sự quan tâm của người nghe mà đó lại là điều kiện trước nhất của người
biết nói chuyện; ông không bao giờ nhận ra là ông đang nói những điều mà
mọi người đã biết. Ông cân nhắc đắn đo chỉ cho Philip biết phải suy nghĩ
thế nào về Rodin, Albert Salman, và Cesar Franck.

Bà giúp việc cho Philip chỉ đến làm có một giờ vào buổi sáng và cả ngày

Philip phải có mặt ở bệnh viện, nên Cronshaw ở nhà một mình. Upjohn nói
với Philip rằng phải có người ở lại với Cronshaw nhưng ông chẳng hề làm
gì để thực hiện điều đó.

- Nghĩ đến nhà thơ lớn đó phải trơ trọi một mình thì thật dễ sợ. Ông ấy

có thể ra đi mà chẳng có ai ở bên cạnh.

- Tôi nghĩ rất có thể sẽ như thế.

- Làm sao mà anh nhẫn tâm thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.