KIẾP NGƯỜI - Trang 880

Philip cứ định hỏi: bác ấy còn sống được bao lâu? Nhưng chàng thấy hỏi

điều đó nghe thật chướng tai. Trong những vấn đề như vậy, cách nói loanh
quanh mới hợp phép lịch sự, nhưng tuy đáng lẽ chàng hỏi một câu nữa,
chàng chợt nghĩ ra là bác sĩ hẳn đã quen với sự xót ruột của bản thân người
bệnh, phải nhìn thấy thấu những biểu lộ tình cảm của họ. Mỉm cười về thái
độ đạo đức giả của mình, Philip cúi mặt nhìn xuống.

- Trước mắt thì không có gì nguy hiểm chứ?

Bác sĩ rất ghét loại câu hỏi này, nếu bảo người bệnh không thể sống đến

một tháng nữa thì bản thân gia đình phải chu đáo chuẩn bị một sự tổn thất,
và nếu lúc đó, người bệnh vẫn sống, thì người nhà đổ lên đầu thầy thuốc
nỗi oán giận đã làm cho họ đau khổ khi chưa cần thiết. Mặt khác, bảo
người bệnh có thể sống một năm, thế mà trong một tuần lễ người ta đã chết,
thì người nhà họ sẽ bảo anh chẳng hiểu biết gì về nghề nghiệp của mình.
Nếu họ biết cái chết gần kề, thì họ nghĩ tới tất cả tình cảm dồi dào dành cho
người quá cố. Bác sĩ Wigram làm động tác phủi tay.

- Tôi cho rằng không có gì rủi ro nghiêm trọng chừng nào ông ta vẫn như

hiện nay - cuối cùng bác sĩ đánh bạo nói - Nhưng mặt khác, chúng ta không
được quên rằng ông ta không còn là thanh niên nữa, thế đấy, như máy móc
cũ kỹ rồi ấy mà. Nếu ông ta vượt qua được thời tiết nóng bức này, thì tôi
không hiểu tại sao ông ta không sống để chịu tới mùa đông, và nếu như
mùa đông không quấy rầy ông nhiều quá thì tại sao việc gì sẽ phải xảy ra.

Philip trở về phòng ăn, nơi bác chàng đang ngồi. Với cái mũ chỏm đội

đầu, cái khăn choàng trên vai đan bằng kim móc, ông già có vẻ lố bịch.
Ông nhìn chằm chằm ra cửa, và lúc Philip đi vào, ông nhìn thẳng vào mặt
chàng. Philip hiểu rằng bác đang lo lắng chờ chàng trở lại.

- Sao, bác sĩ nói gì về bác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.