KIẾP NGƯỜI - Trang 994

che sáng khiến cho gương mặt yêu kiều của nàng càng thêm xinh đẹp. Hai
người sẽ trò chuyện về đứa con, và khi ngoảnh mặt nhìn chàng, mắt nàng
rạng rỡ yêu thương. Dần dần những người đánh cá và vợ con bệnh nhân
của chàng, sẽ quý mến họ, và đến lượt mình, họ sẽ chia sẻ niềm vui nỗi
buồn với những cuộc đời bình dị kia. Nhưng những suy nghĩ của chàng lại
quay về đứa con của chàng và nàng. Chàng đã thấy mình hết lòng say mê
tận tuỵ với nó. Chàng hình dung ra mình sẽ đưa tay nâng niu vuốt ve tay
chân nhỏ bé hoàn hảo của nó, chàng biết: nó sẽ xinh đẹp; và chàng nhất
định sẽ để lại cho nó tất cả những điều mơ ước của chàng về một cuộc sống
dồi dào đầy những đổi thay. Nghĩ về những năm tháng hành hương dằng
dặc của một thời dĩ vãng, chàng vui vẻ chấp nhận nó. Chàng chấp nhận tật
nguyền đã gây cho đời chàng nhiều khổ cực, chàng hiểu rằng nhờ nó mà
chàng đã giành được cái khả năng tự xem xét nội tâm đã đem lại cho chàng
biết bao niềm vui. Không có điều đó thì chàng sẽ không bao giờ biết
thưởng thức sắc sảo cái đẹp; không biết say mê văn học nghệ thuật, không
quan tâm đến mọi mặt của cuộc đời. Sự giễu cợt và khinh bỉ mà người đời
chồng chất lên chàng, đã khiến chàng đã hướng về những bông hoa mà
chàng cảm thấy sẽ không bao giờ phai hương. Lúc ấy chàng nhận thấy cái
bình thường là cái đáng quý nhất đời. Người nào cũng có khuyết nhược
điểm này nọ về thể chất hay tinh thần, chàng nghĩ tới hết thảy những người
mà chàng đã từng quen biết (toàn xã hội như một nhà thương, không hiểu
vì sao chàng lại nghĩ như vậy) họ lũ lượt diễu qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.