KIẾP SAU - Trang 127

- Đừng trách cô con gái của ông, chính tôi đã năn nỉ cô bé cho

một trong những người bạn thân nhất cuả tôi xem chốn độc nhất vô
nhị này của Florence. Cậu ta từ Mỹ tới, thành phố Boston. Giới thiệu
với ông, Jonathan Gardner, chúng tôi biết nhau từ khi còn ngồi trên
ghế đại học ở Paris. Anh ta là một trong những chuyên gia có tiếng
nhất trên thế giới.

- Thói quen phóng đại không phải là một tính cách cố hữu của

dân tộc ta, Lorenzo, cậu đừng quá lời như thế! Cha của Graziellla
đáp.

- Kìa bố! Cô con gái nói giọng hơi trách móc.
Giovanni nhìn Jonathan dò xét, ông đưa tay vuốt lên bộ râu quai

nón, nhíu mày phải và cuối cùng chìa tay ra.

- Chào mừng anh đến chỗ chúng tôi, nếu như anh là bạn của

Lorenzo, thì chúng tôi cũng sẽ coi anh là bạn. Bây giờ, tốt nhất là
chúng ta xuống nhà tiếp tục câu chuyện. Các chủ nhân của gian
phòng này sẽ không thích thú chút nào nếu có gió lùa vào đây. Đi
theo tôi.

Ông dẫn họ vào trong một gian bếp rất rộng. Một người phụ nữ

có mái tóc được buộc túm bên dưới chiếc khăn mỏng, đang đứng
trước các bếp lò. Bà thắt chặt dây buộc tạp dề và quay lại, dang rộng
tay đón chào những vị khách của cô con gái. Jonathan nhìn bà và
chớp mi mắt, anh ngạc nhiên khi nhận ra mình bỗng cảm thấy nhớ
Clara. Một tiếng sau, Lorenzo và Jonathan rời khỏi nhà Giovanni.

- Cậu sẽ ở lại tối nay chứ? Lorenzo hỏi trong lúc tiễn anh qua

những con phố.

- Ừ, tớ muốn chờ kết quả tìm kiếm mà tớ đã nhờ cô bạn của cậu

giúp.

- Graziella sẽ tìm ra, cậu yên tâm đi.
- Nếu như bố cô ấy để cho cô ấy được vào khu lưu trữ.
- Cậu đừng lo, tớ biết ông ấy rất rõ, thoạt nhìn ông có vẻ đáng sợ

vậy thôi, song đối với cô con gái, ông ấy mềm như tuyết.

- Tớ không biết phải làm gì để cám ơn cậu, Lorenzo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.