KIẾP SAU - Trang 177

trước khi được nhận, sin viên còn phải trải qua một buổi phỏng vấn
với bà giám đốc bộ phận nghiên cứu trong trạng thái thôi miên.
Chính bà ta là người lọai bỏ hầu hết các sinh viên. Chẳng ai làm bà
ta hài lòng. Bà ấy quả là một con người kì lạ. bà ấy đã làm việc 10
năm trong bốn bức tường ở đây, song trong suốt cuộc điều tra,
không ai nhớ đã từng gặp bà ấy ở trong trường này. Tất nhiên là trừ
tôi ra.

- Ông vẫn chưa nói cho tôi biết người ta đến điều tra về việc gì?
- Cách đây 40 năm, có một sinh viên đã mất tích.
- Mất tích ở đâu?
- À, đó mới chính là vấn đề, thưa ông. Nếu như ông biết chìa

khóa của ông bị mất ở đâu thì đã chẳng thể bảo là bị mất, đúng
không?

- Thế cảnh sát kết luận thế nào?
- Rằng cậu ta đã bỏ trốn, nhưng tôi chẳng hề tin.
- Vì sao?
- Vì tôi biết cậu ta đã biến mất trong phòng thí nghiệm.
- Có thể anh ta đã lọt khỏi tầm nhìn của ông, dù sáo mắt của

cũng không thể bao quát hết được.

- Hồi đó, O'Mally nói tiếp, tôi làm việc trong đội bảo vệ. thời ấy

“an toàn” vẫn là một từ vĩ đại. công việc của chúng tôi chủ yếu là
ngăn không cho các cậu sinh viên ban đêm trốn ra lảng vảng bên
khu nội trú dành cho các nữ sinh và…ngược lại

- Thế còn ban ngày?
- Giống như những người trực đêm khác, chúng tôi ngủ ban

ngày; đúng hơn là hai đồng nghiệp của tôi ngủ, còn tôi thì không.
Tôi không bao giờ ngủ quá 8 tiếng, hình như đó là di truyền, chính
vì lí do đó mà tôi bị vợ bỏ. Vì thế nên buổi chiều hôm ây tôi ra tỉa cỏ.
còn cậu sinh viên Jonas, tôi đã nhìn thấy cậu ấy đi vào trong tòa nhà
và cậu ấy không bao giờ trở ra nữa.

- Thế cảnh sát không tin lời ông à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.