KIẾP SAU - Trang 185

của cây nằm ngang tầm với mái nhà chứ không phải ngang với cửa
sổ phòng tôi!

Clara nhắc Peter rằng sau một thế kỷ rưỡi, cây dương đã mọc cao

lên nhiều và trí tưởng tượng cũng là một trong những biệt tài của
nhà danh họa. nói xong những lời này, cô đi về phía phòng mình.

Peter quay vào giường trong cảm giác bực bội. đến nửa đêm, anh

lại bật đèn lên, đi ra cửa sổ. nếu Vladimir đã có thể tái hiện một cách
tuyệt vời như vậy hiệu ứng của ánh sáng đêm trăng lên cành cây
như anh nhìn thấy từ cửa sổ phòng mình, thì vì lí do gì ông ta lại
phải di chuyển vị trí thân cây?

Anh để dành cả đêm dài mất ngủ để tìm câu trả lời. đến tận khi

trời sáng, Peter vẫn còn ngồi trên giường đọc lại tập hồ sơ của buổi
đấu giá danh tiếng mà anh vẫn chưa mất hết hi vọng được điều
hành sau hai tuần nữa. Dorothy đến lúc 6h30’ sáng và Peter chuồn
ngay xuống bếp dùng một tách cà phê

- Ở đây lạnh như cắt thịt. Peter vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau

cạnh lò sưởi bếp.

- Tòa nhà này cổ lắm rồi. Dorothy trả lời và đưa cho anh bộ đồ ăn

để dọn bữa sáng bày trên chiếc bàn gỗ lớn.

- Bà làm việc ở đây đã lâu chưa, Dorothy?
- Khi tôi bắt đầu phục vụ bà chủ, tôi mới 16 tuổi.
- Bà chủ nào? Peter vừa nói vừa đổ đầy sữa vào bát.
- Bà ngoại của cô chủ.
- Bà ngoại của cô ấy đã từng sống ở đây ư?
- Không, bà chủ không bao giờ đến đây. Tôi ở nơi này một mình.
- Thế bà không sợ các bóng ma sao? Peter trêu bà.
- Cũng giống như con người, thưa ông, họ cũng có thể là bạn

đồng hành tốt hoặc xấu theo cách của họ.

Peter vừa lắc đầu vừa phết bơ lên bánh mì.
- Tòa nhà có thay đổi nhiều so với hồi đó không?
- Hồi ấy chúng tôi chưa có điện thoại, và đó gần như là thay đổi

duy nhất. cô chủ cũng đã trang trí lại một vài căn phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.