Jonathan bước thẳng ra khỏi căn hộ mà không hề ngoái lại. khi
anh bước qua ngưỡng cửa, Alice Walton gào lên sau lưng anh.
- Clara không phải con gái ta, chỉ có Anna thôi! Và cho dù anh có
muốn hay không thì anh cũng sẽ phải cưới con gái ta trong một vài
ngày nữa.
* *
*
- Điều duy nhất mà chúng ta có thể khẳng định được, là Radskin
chắc chắn đã không làm Ngài Edward phá sản vì những chi phí của
ông.
Peter ho nhẹ. không khí trong phòng hơi hăng hắc, phảng phất
mùi tỏi.
- Ông ấy sống trong căn phòng này ư? Clara ngơ ngác hỏi.
- Ít nhất thì tôi cũng thấy, khó mà phủ nhận được điều đó! Peter
vừa trả lời vừa thả một viên gạch mới được dỡ ra
Trong vòng một giờ, anh đã tạo được một lỗ tường hổng đủ lớn
để ánh sáng từ bên ngoài có thể lọt vào rọi sáng căn phòng. Peter giơ
tay chỉ lên mái lâu đài.
- Giang sơn khép kín của Vladimir trông có vẻ giống một xà lim
hơn là một phòng dành cho khách.
Peter tò mò nhìn xuống sàn nhà, màu gỗ ở đây trông rất khác so
với phần còn lại của gác xép.
- Đúng là sàn chỗ này chưa từng được làm lại!
- Tất nhiên rồi! Clara tiếp lời.
Peter tiếp tục xem xét căn phòng. Anh cúi người nhìn xuống gầm
giường.
- Anh tìm gì vậy? Clara hỏi.
- Bảng màu, bút vẽ và những tuýp màu của ông ấy. một dấu vết
nào đó.
- Tôi chẳng thấy gì trong căn phòng này cả, cứ như ai đó đã
muốn xóa bỏ hết mọi dấu vết về cuộc sống của Radskin ở đây.
Anh trèo lên giường và đưa tay qườ lên các tầng giá treo.