KIẾP SAU - Trang 202

tới đỉnh, chữ kí của Vladimir dần dần hiện ra ở góc tranh. Peter nhảy
ra khỏi ghế ngồi và siết chặt Clara trong vòng tay.

- Nhìn kìa! Clara nói và trỏ tay về phía bức tranh.
Khuôn mặt hiện ra rõ nét dần, thoạt tiên là đôi mắt, rồi sống mũi,

má và cuối cùng là đôi môi nhỏ xinh. Peter nín thở., anh hết nhìn
Clara rồi lại nhìn Thiếu nữ áo đỏ: các nét của họ giống nhau như đúc.
150 năm về trước, Vladimir Radskin đã hoàn thành tác phẩm đẹp
nhất cuộc đời ông, rồi lịm dần đi trên chiếc ghế này khi đêm trở
sáng. Mặt trăng bắt đầu xuống dần và khi ánh trăng bắt đầu biến
mất trên lớp sơn phủ, khuôn mặt cũng như chữ kí của nhà danh họa
cũng ngay lập tức biến mất như bị xóa đi khỏi bức tranh. Peter và
Clara chia tay nhau sau khi đã ở gần hết một đêm dài đối diện với
bức tranh trong căn phòng của nhà danh họa. trời vừa sáng họ đã
gặp nhau. Sau khi chất hết hành lý lên xe và đặt bức tranh vào trong
cốp xe, Peter gọi điện cho Jonathan nhưng không được.

- Chịu thôi! Cậu ấy vẫn còn ngủ.
- Đến London chúng ta sẽ thử lại. nếu vẫn không được thì ra đến

sân bay sẽ gọi tiếp.

- Nếu cần thì tôi sẽ chui vào tận buồng lái máy bay để gọi, Peter

nói thêm.

* *

*

Họ đến phòng tranh lúc 9 giờ sáng. Trước khi mở lớp cửa sắt,

Clara đưa mắt liếc nhanh qua lớp kính lấp lánh ánh mặt trời của
quán cà phê. một lát sau, các nhân viên vận chuyển đóng nắp chiếc
két bảo mật chứa Thiếu nữ áo đỏ. Đến trưa, chiếc xe thùng bọc thép
của hãng Delahaye rời khỏi phố Albermarle, theo sau là một xe cảnh
sát tháp tùng Clara ngồi ở phía trước, Peter được xếp một chỗ gần
bức tranh ở thùng xe phía sau.

- Sóng di động không lọt được vào đây. một nhân viên vận

chuyển nói với Peter khi anh định dùng điện thoại di động. tất cả các
thành xe đều bọc thép và chịu lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.