KIẾP SAU - Trang 57

miệng vẫn còn ngáp khi cô đưa cho anh khay đồ ăn. Anh vụt ngồi
thẳng dậy.

- Tớ đã nói với cậu là tớ sẽ phụ trách bữa tối cơ mà! Anh vừa nói

vừa tức giận nhìn Jonathan.

- Nếu cậu nói thêm một lời nữa, lần sau tỉnh dậy cậu sẽ nhìn qua

cửa sổ và tự nhủ: “Kìa, sao trông giống bệnh viện Thánh Vincent ở
London thế nhỉ!”

Cô tiếp viên đặt khay thức ăn lên mặt bàn của Peter, Jonathan

nhặt chiếc bánh mì và bánh sừng bò trên khay và đưa lên miệng
nhai vội vã trước vẻ mặt sửng sốt của bạn.

Một chiếc taxi đưa họ từ sân bay Heathrow tới tận trung tâm

London.

Vào buổi sớm tinh mơ, đi xuyên qua quảng trường Hyde Park

quả là một điều thú vị, khiến người ta sẵn sàng quên mất mình đang
ở giữa lòng một trong những thủ đô lớn nhất Châu Âu. Những thân
cây cổ thụ ẩn hiện trong làn sương mù dày đặc vẫn còn bao trùm
thảm cỏ rộng mênh mông. Jonathan nhìn qua cửa xe, chăm chú theo
dõi đôi ngựa đốm xám đang sóng bước, móng gõ trên nền đường
ẩm ướt bằng cát nện của lối đi dành cho xe ngựa. Họ đi qua cánh
cửa song sắt mang tên Cửa Ông Hoàng. Lúc này vẫn chưa tới tám
giờ sáng, vậy mà tại bùng binh Marble Arch thực là một địa ngục
của các dòng xe. Họ đi dọc theo đường Park Lane và cuối cùng được
chiếc ta-xi đen thả xuống cửa sảnh có mái che của khách sạn
Dorchester, nằm ngay cạnh công viên khu phố Mayfair sang trọng.
Hai người lấy chìa khóa phòng rồi ai về phòng nấy. Một lát sau,
Peter sang phòng Jonathan. Đang thay quần áo, Jonathan ra mở cửa
cho bạn trong chiếc áo sơ-mi trắng và một chiếc quần cộc bằng vải
kẻ ô kiểu Ê-cốt.

- Tớ nhận ra vị du khách lịch lãm đây rồi! Peter vừa bước vào

vừa đùa cợt. Tớ đang tự hỏi cậu sẽ ăn mặc như thế nào nếu tớ đưa
cậu sang Châu Phi? Chuyến bay đã làm tớ mệt nhoài rồi, anh nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.