KIẾP SAU - Trang 65

- Phải, anh trả lời ngay trước khi nhận thêm một cú huých tay

nữa.

- Bức họa này thật tuyệt, phải không? Clara nói tiếp, giọng xúc

động.

- Bức tranh vẽ cảnh một bữa trưa ở đồng quê. Một chiến kê trên

một sân lát đá rộng bên cạnh một tòa nhà. Khoảng hơn một chục
thực khách đang ngồi ăn, một số người nữa đứng ở phía xa hơn.
Một cây dương lớn xòa tán rộng che bóng mát lên hai người đàn ông
ăn mặc lịch sự. Nét vẽ của danh họa chân thực tới mức tạo cảm giác
như hai nhân vật đang nhấp nháy môi thành lời trò chuyện với
nhau. Màu sắc của tán lá và bầu trời tươi sáng cho thấy đó là một
buổi chiều hè đẹp trời, cho dù cách đây cả thế kỷ nhưng vẫn còn
sống động. Jonathan nghĩ tới việc tất cả những nhân vật này đều đã
qua đời, thân thể họ giờ đã chỉ còn là cát bụi, thế nhưng dưới nét vẽ
của Vladimir, họ sẽ không bao giờ mất đi được. Chỉ cần nhìn họ
trong bức họa này là có thể tưởng tượng ra như họ còn đang sống.
Anh phá tan sự lặng thinh ngưỡng mộ mà Clara và anh cùng gom
góp từ lúc nãy.

- Đây là một trong những tác phẩm cuối cùng của nhà danh họa.

Cô có để ý góc nhìn đặc biệt này không. Rất hiếm khung cảnh được
vẽ theo kiểu này. Vladimir đã sử dụng độ cao để làm tăng thêm
chiều sâu cho tầm nhìn của ông. Giống như cách thể hiện của một
nhà nhiếp ảnh.

- Thế anh có nhận thấy không một người phụ nữ nào xuất hiện

quanh bàn ăn không? Cứ cách một ghế lại có một ghế trổng.

- Ông ta không bao giờ vẽ phụ nữ.
- Ông ấy căm ghét phụ nữ ư?
- Vợất sớm và không thể nào quên được nỗi đau ấy.
- Tôi chỉ thử anh thôi! Thôi nào chúng ta đi, dạ dày tôi luôn giày

vò mối khi tôi tìm cách lờ nó đi quá lâu.

Clara kéo Jonathan đi, cô bật camera theo dõi, tắt đèn, bật còi báo

động và đóng cửa. Trên vỉa hè, Peter vẫn tiếp tục đi đi lại lại, ra hiệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.