KIÊU HÃNH VÀ THÀNH KIẾN - Trang 242

Jane Austen

Kiêu Hãnh Và Thành Kiến

Dịch giả: Thu Trinh

CHƯƠNG 41

Tuần lễ đầu tiên từ khi họ trở về nhà đã trôi qua nhanh chóng. Tuần lễ thứ
hai bắt đầu đến và đó cũng là tuần cuối cùng còn lại của quân đoàn lính
đóng lại Meryon. Tất cả các thiếu nữ trẻ trong vùng đều cảm thấy ủ rũ. Sự
thất vọng hầu như được thể hiện giống nhau ở khắp mọi nơi. Hai cô con gái
lớn nhất của gia đình Bennet vẫn có thể ăn, uống, ngủ nghê và tiếp tục
những công việc hàng ngày của họ. Tuy nhiên hai cô em, Kitty và

Lydia thì

không được như vậy. Hai cô đau khổ tột bực, thường xuyên trách mắng thái
độ vô cảm của hai chị và không thể hiểu được trái tim chai đá của những
người trong gia đình. Họ thường than thở trong cay đắng buồn phiền:
- Trời ơi! Chúng ta sẽ ra sao? Chúng ta sẽ làm gì? Làm sao chị có thể
cười được như vậy, Lizzy?
Người mẹ tràn đầy tình cảm của họ chia sẻ nỗi sầu khổ này của mấy cô
con gái. Bà nhớ lại hai mươi lăm năm về trước trong những ngày còn trẻ,
bà đã trải qua những trường hợp tương tự. Bà nói:
- Mẹ chắc chắn đã khóc hai ngày khi quân đoàn của đại tá Miller dọn đi.
Lúc đó mẹ tưởng rằng trái tim mình đã tan nát.
- “Con chắc rằng trái tim của con rồi cũng sẽ tan nát”, Lydia nói.
- Không đến nỗi đâu nếu có người được đi Brighton”, bà Bennet nói một
cách dọ dẫm.
- Ồ đúng rồi, nếu có người được đi Brighton. Nhưng cha sẽ không bằng
lòng.
- Thì nói đi tắm biển, đó sẽ là một điều tốt cho mẹ.
- Nếu có dì Phillips nói thêm vài lời thì chắc chắn sẽ khả quan hơn”, Kitty
nói thêm.
Những lời như vậy đã được than thở bất tận ở Longbourn. Elizabeth cố
gắng nghĩ qua chuyện khác và không để ý gì đến họ nhưng tất cả niềm vui
của nàng đã mất đi, dành chỗ cho sự hổ thẹn. Elizabeth một lần nữa cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.