KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 11

có viền thêu vàng óng nằm trên một phần bờ rào; thực là nghiêm chỉnh y
như là trên đầu người đội, kéo sụp xuống tận mắt. Chủ nhân của nó được
một thằng đàn em mời ra thử sức và đã đi đến đài đấu vật ở phía sau để tỉ
thí một keo.
Nhìn vào những đồ vật mà anh ta đã để ra một chỗ, tôi có ấn tượng là đang
nhìn một thứ mộ phần danh dự. Những bông hoa xum xuê của tháng Năm
càng làm tăng cảm giác này. Cái mũ phản ánh sắc đen huyền của vành lưỡi
trai, và thanh kiếm cùng cái thắt lưng da treo ngay bên cạnh, tất cả đều đã
tách rời khỏi thân mình anh ta ra một vẻ đặc biệt trữ tình. Chính tự chúng
cũng hoàn toàn như là ký ức của tôi về chàng sinh viên ấy - thật vậy, đối
với tôi chúng trông giống như những di vật của một trang thanh niên anh
hùng sau khi đã lên đường ra trận.
Tôi để ý canh chừng chắc chắn là không có ai quanh quẩn gần đó. Tôi nghe
thấy tiếng hoan hô từ phía bãi đấu vật vọng lại. Tôi móc từ trong túi quần
ra một con dao díp mà tôi vẫn dùng để gọt bút chì; rồi tôi leo lên hàng rào
và khắc lên bao kiếm đẹp đẽ màu đen nhiều vết dao nham nhở…
Nghe tôi kể truyện như thế thiên hạ có thể vội vàng phán đoán là tôi phải có
cơ chất của một thanh niên thi sĩ. Nhưng cho đến ngày hôm nay, chẳng
những tôi chưa hề viết một bài thơ nào mà còn chưa viết ngay cả một đoạn
nhật ký trên cuốn sổ tay nữa. Tôi không hề cảm thấy một thôi thúc đặc biệt
nào muốn vượt qua người khác bằng cách vun bồi năng lực nào mới để nhờ
đó có thể bù đắp lại những điểm mà tôi thua kém hẳn thiên hạ. Nói cách
khác, tôi quá ngạo mạn để có thể rở thành một nghệ sĩ. Ước mơ muốn trở
thành một bạo quân hay một đại nghệ sĩ của tôi không bao giờ vượt quá
giai đoạn của một mộng mơ, và tôi chẳng hề thấy có một mảy may ước
muốn thực hiện một cái gì bằng cách thực sự mó tay vào công việc.
Vì rằng việc không được người khác hiểu mình đã trở nên nguồn gốc kiêu
hãnh duy nhất và thực sự của tôi, nên tôi không bao giờ cảm thấy một xung
động muốn biểu hiện các sự vật và làm cho người khác hiểu được một điều
gì mà tôi biết rõ. Tôi nghĩ những điều mà kẻ khác có thể nhìn thấy thì
không phải những điều được số mệnh dành riêng cho tôi. Sự cô độc của tôi
ngày càng béo phì ra giống hệt một con lợn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.