Tuy thế, mặc dù đã thử đi thử lại nhiều lần, tôi vẫn không sao tạo nên được
âm thanh nào cả. Tôi hết sức phồng mang trợn mắt; và tuy không có gió, tôi
vẫn có cảm giác mặt trăng đang nằm ngủ dưới ao đã vỡ tan ra thành hàng
nghìn mảnh vụn.
Thổi được một lúc tôi mệt đừ cả người; bất giác tôi sinh nghi có thể
Kashiwagi đã dụng tâm làm thế này chỉ cốt để trêu chọc tôi về tật nói lắp.
Tuy nhiên, cái khổ công cố gắng tạo nên một âm thanh nhất định không bật
ra dường như gạn lọc cái nổ lực tinh thần thông thường ấy của tôi, nhờ đó
tôi đã cố gắng hết sức tránh lắp bắp bằng cách xô đây những lời nói đầu
tiên ra khỏi miệng mình. Tôi cảm thấy dường như những âm thanh ấm ức,
tắt nghẹn chưa chịu thoát ra ấy tồn tại xác thực ở một nơi nào đó trong cái
thế giới tĩnh mịch, chan hòa ánh trăng này. Nếu như tôi đạt tới và đánh thức
những âm thanh ấy sau nhiều phen cố gắng khác nhau thì tôi cũng đã thỏa
mãn lắm rồi.
Làm cách nào tôi có thể đạt tới âm thanh ấy - cái âm thanh huyền diệu
giống như âm thanh Kashiwagi đang thổi ra từ ống sáo của mình? Phải có
huấn luyện tinh thục thì mới làm được việc đó. Cái đẹp là sự huấn luyện
tinh thục. Trong óc tôi nẩy ra một ý nghĩ khiến cho tôi phấn khởi; nếu như
Kashiwagi mặc dù có đôi chân què quặt xấu xí có thể đạt tới những âm
thanh trong vắt, tuyệt vời như thế thì hẳn là tôi cũng có thể đạt tới cái đẹp
nhờ sự rèn luyện tinh thục. Nhưng tôi còn nhận thức được một điều khác
nữa: Kashiwagi chơi bài “Ngự Sở Xa” nghe thật hay, không phải chỉ vì bối
cảnh đêm trăng sáng nên thơ mà còn vì cặp chân tật nguyền, xấu xí của nó
nữa.
Sau này khi hiểu rõ Kashiwagi hơn, tôi mới biết rằng nó ghét vẻ đẹp lâu
bền. Sự ưa thích của nó giới hạn trong những thứ như là âm nhạc, vì âm
nhạc biến tan tức khắc; hoặc các lối cắm hoa vì hoa tàn úa trong vài ngày;
nó ghét kiến trúc và văn chương. Rõ ràng là nó chẳng bao giờ nghĩ đến việc
tới thăm Kim Các Tự nếu như không có một đêm trăng như đêm nay.
Tuy nhiên, cái đẹp của âm nhạc mới lạ lùng làm sao! Cái đẹp ngắn ngủi mà
người tấu nhạc làm nên biến đổi một khoảng thời gian nhất định thành một
giai đoạn liên tục thuần túy; chắc chắn chẳng bao giờ lặp lại; giống như