KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 116

có dụng ý làm vậy. Kết cục lưỡng đường cãi lộn nhau. Bỡi lẽ, tuy vẻ đẹp nó
thể tự hiến mình cho bất kỳ ai, song thực ra nó không hề thuộc riêng một ai
hết. Xem nào.
“Tớ sẽ nói thế nào bây giờ nhỉ. Vẻ đẹp - phải, vẻ đẹp giống như một cái
răng sâu. Nó chạm vào lưỡi người ta, lủng lẳng trong miệng người ta, làm
cho người ta đau nhức trong khi lại bắt người ta để ý sự tồn tại của chính
mình. Cuối cùng đến độ người ta không chịu nổi đau nhức, phải đi đến nha
sĩ để nhổ quách nó đi. Rồi, khi nhìn thấy cái răng nho nhỏ, bẩn thỉu, vàng
khè, đẩm máu nằm trong lòng bàn tay mình, người ta mới nghĩ như thế này:
‘Có phải nó không? Có phải trước kia nó chỉ có thế này thôi ư? Cái vật nó
đã làm cho mình đau đớn không biết chừng nào, đã khiến mình luôn luôn
bận tâm đến nó, đã ngoan cố cắm rễ trong con người mình, bây giờ chỉ là
một vật chất đã chết. Nhưng có phải vật này thực sự giống vật kia không?
Nếu vật này tự căn nguyên đã thuộc về cuộc sống bên ngoài của mình, thì
tại sao - do nhân duyên nào - nó lại gắn liền vào cuộc sống bên trong của
mình và trở thành căn nguyên biết bao đau đớn cho mình như thế? Có phải
căn cứ của nó là ở bên trong mình hay không? Hoặc là ở bên trong chính
nó? Thế nhưng cái vật đã bị nhổ ra khỏi miệng mình và hiện đang nằm
trong tay mình lại là một vật riêng biệt tuyệt đối. Chắc chắn nó không thể là
cái ấy.
“Cậu thấy không,” Kashiwagi tiếp, “cái đẹp giống như vậy. Do thế, chém
đầu mèo ấy thật giống như moi móc ra cái đẹp. Tuy nhiên, chẳng rõ liệu
điều này có thực sự là cách giải thoát tối hậu hay không. Gốc rễ của cái đẹp
chưa bị chặt đứt và, mặc dù con mèo đã chết, song vẻ đẹp của nó có thể hãy
còn sống. Và như thế, cậu ạ, chính để chế giễu tính cách dễ dàng của giải
pháp này mà Triệu Châu đã đội giầy lên đầu. Có thể nói rằng anh ta biết là
không thể có giải pháp nào khác hơn là chịu đựng sự đau đớn của một cái
răng sâu.”
Cách giải thích của Kashiwagi hoàn toàn độc đáo; tuy nhiên, tôi không thể
ngăn mình tự hỏi liệu có phải chính nó, sau khi đã nhìn vào đáy lòng tôi,
đang định đem tôi ra mà chế giễu hay không?
Lần đầu tiên tôi đâm ra sợ nó thực sự. Tôi sợ phải ngồi im lặng nên vội hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.