KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 125

khi nào tiếng chuông triêu minh ngân vang lúc này còn đang le lói sáng.
Tôi đẩy cửa bên. Trong chiếc xích sắt cũ kỹ han rỉ kêu loảng xoảng bên
trong. Cửa mở, Ông gác cổng đã đi ngủ từ lâu. Bên trong cổng có một tấm
biển ghi rõ nội quy nói rằng người nào về chùa sau mười giờ tối phải khóa
cổng lại. Hai thẻ gỗ khắc tên người cho thấy chủ nhân chúng vẫn chưa về
chùa. Một tấm thẻ của Lão sư phụ còn tấm kia là của ông lão bộc già nua.
Trong lúc đi về phía chùa, tôi nom thấy dựng ở bên phải nơi thợ làm việc
một số những tấm ván dài khoảng năm thước đang được dùng vào việc xây
cất gì đó. Dù đêm tối mình cũng có thể nhìn thấy đường vân mờ mờ trên
các tấm ván. Khi tới gần hơn, tôi thấy mạt cưa rơi tung tóe khắp chỗ đó
giống như những bông hoa vàng vàng nho nho rãi khắp nơi, mùi gỗ thơm
phưng phức tỏa lan trong màn đêm. Trước khi vào bếp, tôi quay lại ngắm
Kim Các Tự một lần nữa. Tôi đi xuống lối mòn dẫn về phía ngôi chùa và
tòa kiến trúc ấy hiện rõ dần dần. Tiếng lá cây sột soạt bao quanh trong khi
nó đứng đó hoàn toàn bất động giữa lòng đêm tối nhưng tỉnh táo vô cùng,
thật như thể nó làm hộ vệ cho đêm tối vậy. Phần có người ở trong Lộc
Uyển tự ngủ vào ban đêm, song chưa bao giờ tôi nhìn thấy Kim Các Tự
ngủ cả. Tòa kiến trúc không có người ở này có thể quên không biết ngủ. Vẻ
âm u ẩn kín bên trong nó hoàn toàn vượt ra khỏi mọi phép tắc của nhân
gian.
Thế rồi bằng một giọng hầu như là nguyền rủa, lần đầu tiên trong đời, tôi sỗ
sàng với Kim Các Tự: “Rồi một ngày kia thế nào ta cũng chi phối được
ngươi. Đúng, rồi một ngày kia ta sẽ bắt người uốn mình trong phép tà ma
của ta để ngươi chẳng bao giờ còn có thể chắn đường ngăn lối ta nữa.”
Tiếng tôi vang chìm trong đêm sâu của Kính Triều trì.

Hết phần 6

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.