KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 144

Tôi tiếp tục sống ở trong chùa trong suốt mùa hè và mùa thu, và ít khi hé
miệng chuyện trò với ai. Vào buổi sáng trước ngày tôi bỏ chùa trốn đi Lão
sư phụ bảo ông Phó ti gọi tôi vào phòng Lão sư phụ. Hôm đó là ngày mồng
chín tháng mười một. Vì sắp sửa rời chùa lên trường nên tôi mặc bộ đồ
đồng phục.
Khuôn mặt phúng phính của Lão sư phụ vẫn tươi tắn như thường lệ, nhưng
để sửa soạn nói cho tôi hay điều gì không vui, khuôn mặt ấy chợt đanh lại
một cách lạ kỳ. Tuy nhiên, với riêng tôi thì tôi lại lấy làm thích thú là được
thấy Lão sư phụ nhìn tôi như thể đang nhìn một tên hủi. Đó chính là nét
mặt tôi thật tình mong được nhìn thấy nơi ông một ánh mắt có mang tình
cảm của con người.
Lão sư phụ quay mặt nơi khác không nhìn tôi. Trong lúc nói, ông xoa hai
bàn tay vào nhau hơ trên lò sưởi. Hai bàn tay ông thịt da mềm mại chỉ tạo
nên một âm thanh khe khẻ, thế nhưng tôi lại nghe thấy như vang vang và
hình như phá tan vẻ trong sáng của làn không khí buổi sáng sớm đầu mùa
đông. Sự cọ sát giữa da thịt một ông hòa thượng với chính da thịt ông ta tạo
nên một cảm giác thân mật không cần thiết.
“Ba con ở dưới suối vàng sẽ buồn rầu xiết bao khi biết sự thể đã đến như
thế này!” Ông nói. “Hãy xem lá thư này! Một lần nữa nhà trường lại gửi
một lá thư lời lẽ rất gay gắt. Con nên suy ngẫm xem nếu cứ tiếp tục như thế
này thì sự thể sẽ ra sao.” Và rồi ông bắt thẳng sang những điều ông muốn
nói. “Trước đây đã có lúc ta định bụng cho con kế vị ta sau này, nhưng bây
giờ ta có thể nói thẳng cho con hay là ta không còn giữ ý định đó nữa.”
Tôi ngồi im lặng một lúc lâu. Rồi tôi nói: “Như vậy tức là thầy bỏ rơi con
phải không?”
“Có thực là con nghĩ rằng ta sẽ không bỏ rơi con sau vụ này không?” Lão
sư phụ nói sau một lúc im lặng.
Tôi không trả lời, nhưng ngay sau đó tôi nghe thấy chính mình lắp bắp thốt
ra một điều gì về một việc hoàn toàn khác biệt. “Bạch thầy, thầy biết rõ con
từng chân tơ kẽ tóc. Con nghĩ con không biết rõ về thầy từ kẽ tóc chân tơ.”
“Và giả như thực sự con biết hết thì đã sao đâu.” Hòa thượng nói, trong mắt
ông hiện ra một ánh u-ám. “Con có biết hết thì cũng chẳng đi đến đâu. Thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.