KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 150

hình như đang rập rờn bay trong không khí. Dù cho nó có xẩy ra điều gì đi
nữa tôi vẫn phải ra đi - ra đi khỏi cái hoàn cảnh, cái quan niệm của tôi về
cái đẹp đã từng kìm kẹp tôi bấy lâu, cái nỗi khảm kha bất ngộ, cái tật nói
lắp và mọi điều kiện trong cuộc sống của tôi.
Cái chổi buột khỏi tay tôi rơi vào bóng tối của làn cỏ giống như một quả
chín rụng khỏi cành cây. Tôi len lét bước về phía tổng môn, núp mình sau
các thân cây. Khi đã qua khỏi tổng môn rồi, tôi bắt đầu co giò vắt chân lên
vai mà chạy. Chuyến xe điện đầu tiên buổi sáng chạy tới gần. Tôi bước lên.
Trên xe chỉ vẻn vẹn có mấy người; trong có vẻ là những người lao động.
Tôi dầm mình ngay dưới ánh ngọn đèn điện chói chang trong toa xe. Tôi
cảm thấy đường như suốt cả đời chưa bao giờ mình đã ngồi vào một chỗ
sáng sủa như thế.
Tôi ghi nhớ rõ mồn một từng chi tiết của cuộc hành trình. Tôi đã trốn đi và
biết rõ mình sẽ tới nơi nào. Tôi quyết định đến một quận mà đã có lần tôi
tới thăm trong một cuộc du ngoạn với cả trường khi tôi còn ở trung học.
Thế nhưng trong lúc dần dần tiến tới nơi đó, những cảm xúc của tôi về ra
đi
giải phóng lại mạnh mẽ đến nỗi tôi cảm thấy như thể đang tiến về một
nơi chưa bao giờ biết tới.
Tôi đang đi trên toa tầu chạy trên con đường quen thuộc từng dẫn tôi về cố
quận của mình; những dưới mắt tôi, con tầu cũ kỹ đen mầu bồ hóng này
chưa bao giờ lại có vẻ xa lạ như lúc này và cũng chưa bao giờ có những
màu tươi mát đến như thế. Nhà ga, tiếng loa phóng thanh rè rè vang âm
trong không khí bình minh, tất cả lặp lại cùng một tình cảm duy nhất, gia
tăng cường độ tình cảm ấy và phát tỏa ra trước mắt tôi một triển vọng hết
sức trữ tình. Ánh sáng ban mai cắt sân ga rộng lớn thành nhiều khu. Tiếng
giầy dép chạy lẹp kẹp trên sân ga, tiếng chuông nhà ga dai dẳng đều đều,
tiếc guốc gỗ khua lép kép, màu sắc một quả cam mật mà một người bàn
hàng ở sân ga nhặt trong thúng giơ lên - tất cả hiện ra đối với tôi như là một
ám thị hoặc điềm báo của một sự vật to lớn mà từ đây tôi đã đem trao phó
hết cả thân mình.
Từng mảnh nhà ga đơn độc, dù nhỏ bé đến thế nào, cũng đều tập trung vào
cái tình cảm nổi bật của tôi về sự biệt ly và xuất phát. Sân ga bắt đầu lui lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.