KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 169

nhỏ đến rỉa những gì còn sót lại trên cây mai, tôi đều nhìn cái ức mịn lông
của chúng với con mắt thực là thân thiện.
Tôi cũng quên cả sự ghét bỏ của mình đối với Lão sư phụ! Tôi thấy mình
được tự do - tự do đối với mẹ tôi, đối với bạn bè, tự do đối với tất cả mọi
thứ. Tuy nhiên, tôi cũng không đến nỗi quá điên rồ mà nghĩ rằng cái nếp
sống an vui mới tìm thấy này là do sự thành tựu của tôi trong việc làm thay
đổi bộ mặt thế giới mà không cần phải mó tay vào việc. Khi nhìn từ điểm
chung cục thì bất kỳ cái gì cũng thấy có thể tha thứ được. Khi khiến cho
chính mình nhìn sự vật từ điểm chung cục, khi khiến cho chính mình cảm
thấy rằng cái quyết định thực hiện chung cục này nằm ngay trong tay mình
- ý thức tự do của tôi căn cứ ở điểm đó.
Tuy quyết định hỏa thiêu Kim Các Tự của tôi đã nẩy sinh từ một tưởng
niệm một cách đột nhiên như thế, song nó lại rất thích hợp với tôi hoàn
toàn, giống như một bộ âu phục được đo cắt cho thực vừa với thân mình tôi
vậy. Thật như thể đã ôm ấp cái chí ấy ngay từ khi mới lọt lòng mẹ. Ít nhất
thì ý nghĩ này dường như vẫn đang nẩy nở trong con người tôi chờ đợi
ngày khai hoa ngay từ lúc tôi còn nhỏ theo Ba đến vãn cảnh Kim Các Tự
lần đầu. Việc Kim Các Tự làm một thằng bé như tôi phải lóe mắt vì vẻ đẹp
tuyệt vời tự nó cũng đã chứa đựng mọi thứ lý do để đưa tôi đến việc phóng
hỏa đốt chùa rồi.
Ngày 17 tháng 3 năm Chiêu Hòa thứ 25 (1950) tôi học xong khóa dự bị ở
Đại học Otani. Ngày 19 là ngày tôi vừa tròn hai mươi mốt tuổi. Thành tích
của tôi trong ba năm theo học Dự khoa thật quá ư rực rỡ. Trong số 79 sinh
viên tôi đã cố gắng đứng tới hạng bảy mươi chín. Điểm thấp nhất của tôi
trong các môn học làvề môn Quốc văn, vì về mon này tôi được có 42 điểm.
Trong số 616 giờ học tôi đã vắng mặt 218 giờ - tính ra hơn 1/3 tổng số giờ.
Tuy nhiên, vì ở đại học này tất cả đều dựa vào lòng từ bi của nhà Phật nên
không có truyện đánh trượt ai, và nhờ thế ngay từ đầu tôi được phép học
lên khóa chính. Lão sư phụ cũng mặc nhiên chấp nhận điều này.
Tôi vẫn tiếp tục xao lãng việc học, và trong những ngày đẹp trời từ cuối
xuân đến đầu hạ, tôi thường đi chơi các đền chùa ở nhiều nơi khác nhau mà
vào cửa không phải trả tiền. Tôi thường cuốc bộ cho đến khi nào chán thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.