KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 178

không làm sao có thể để cho con ở lại trong chùa nữa đâu. Con nên thức
tỉnh nghĩ lại mà coi. Đây không phải là lần đầu tiên…” Có lẽ vì có cả
Kashiwagi ở trong phòng nên ông bỏ lửng câu nói. “Ta sẽ bỏ tiền túi ra
trả,” ông tiếp lời, “nên bây giờ con có thể lui về phòng.”
Nghe những lời này tôi mới dám nhìn thẳng vào mặt Kashiwagi. Nó đang
ngồi trên sàn nhà, nét mặt nhơn nhơn như vừa làm xong một việc rất đáng
ca ngợi. Tuy nhiên, nó cũng phải nhìn đi phía khác. Khi làm một việc gì ác
độc, Kashiwagi luôn luôn có dáng vẻ hết sức thuần khiết, như thể người ta
đã hút ra cái nhụy trong tính chất của nó mà nó hoàn toàn không hay biết gì
cả. Chỉ có mình tôi là biết được điều này.
Khi trở về phòng riêng, tôi mới ý thức rằng đêm nay trong tiếng mưa rơi dữ
dội trong nỗi cơ đơn của riêng mình, tôi đã được giải thoát.
“Ta cũng không làm sao có thể để con ở lại trong chùa thêm nữa đâu - lần
đầu tiên tôi được nghe Lão sư phụ nói ra lời này, lần đầu tiên ông đã nói
cho tôi nghe lời đoan quyết này. Đột nhiên, mọi sự đều trở nên rõ ràng. Lão
sư phụ đang nghỉ đến truyện tống cổ tôi khỏi chùa. Mình phải cấp tốc thi
hành quyết định mới được.
Nếu Kashiwagi đã không hành động như nó đã hành động đêm ấy thì có lẽ
tôi đã không có cơ hội được nghe Lão sư phụ thốt ra những lời nói ấy và tôi
vẫn còn trì hoãn chưa thi hành quyết định của mình. Nghĩ rằng chính
Kashiwagi là người đã đem lại cho tôi sức mạnh để vươn qua sự trì trệ của
mình tôi thấy biết ơn nó một cách thực lạ lùng.
Không có dấu hiệu gì là cơn mưa sẽ tạnh cả. Trời tháng sáu mà thế này thì
lạnh quá và căn hậu phòng nhỏ bé vách gỗ bốn xung quanh trông thực
hoang lạnh dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn điện. Đây là nơi tôi đang ở
và có lẽ sắp bị trục xuất khỏi phòng. Chẳng có một vật trang trí nào cả. Cái
mép đen đen của cái chiếu nhạt màu tren sàn nhà đã rách mướp, xoắn lại
quăn queo để lộ từng sợi cói cứng nhắc. Thường thường khi bước vào căn
phòng tối om này và bật đèn lên tôi thường vướng những ngón chân vào cái
mép chiếu rách nát ấy, nhưng tôi đã không buồn khâu vá lại. Sự tha thiết
của tôi đối với cuộc đời không có quan hệ gì với chiếu cói cả.
Bây giờ sắp tới mùa hè, căn phòng nhỏ bé này nồng nực mùi khen khét từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.