KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 179

thân thể tôi tiết ra. Kể cũng buồn cười mặc dù tôi là một thày chùa ấy thế
mà thân mình tôi lại vẫn có cái mùi riêng biệt của thân mình những thằng
thanh niên tầm thường. Mùi này đã thấm vào những cây cột đen bóng, cũ
kỹ ở bốn góc phòng và vào cả bức vách gõ nữa. Bây giờ cái mùi hôi hám
của một sinh vật trẻ tuổi rỉ ra ở giữa những mắc gỗ mà thời gian đã làm cho
bóng lên. Những cây cột, những bức vách đã biến thành những vật sống
động - bất động nhưng tiết ra mùi gây gấy, tanh tanh.
Thế rồi những bước chân là lạ tôi đã nghe thấy lúc trước bây giờ đang tiến
lại gần dọc theo hành lang Kashiwagi đang đứng sững ở đó, giống như một
bộ phận cơ giới bất chợt dừng lại. Phía sau nó, ánh đèn từ khu phòng Lão
sư phụ chiếu sáng cây lục chu tùng hình chiếc thuyền ở trong vườn và tôi
có thể nhìn thấy cái lùm cây như mũi thuyền xanh đen, ướt át vươn cao
trong màn tối.
Tôi nhoẻn một nụ cười thấy thật thỏa mãn khi nhận ra rằng lúc nom thấy nụ
cười này Kashiwagi lần đầu tiên đã để lộ nét mặt gần như là hoảng hốt.
“Sao cậu không vào phòng tớ chơi cái đã!” tôi nói.
“Ừ ừ. Đừng có làm cho tớ hoảng sợ chứ! Cậu thực là một con người kỳ lạ,
có phải không?”
Kashiwagi bước vào phòng tôi; và liền sau đó nó loay hoay nghiêng người
ngồi xuống cái bồ đoàn với những động tác chậm chạp quen thuộc khiến
người ta tưởng nó đang cố gắng nằm bò ra. Nó ngẩng đầu lên và nhìn
quanh căn phòng. Bên ngoài, tiếng mưa rơi vây chặt lấy chúng tôi giống
như một tấm màn dầy. Giữa tiếng nước bắn tung tóe trên đầu hàng hiên
không có mái che mình có thể nghe thấy những hạt mưa từ những tấm cửa
kéo giấy bồi dội bật ra khắp mọi nơi trong nhà.
“Phải,” Kashiwagi nói, “cậu cũng chẳng nên oán tớ, cậu ạ. Kết cục chỉ tại
cậu mà tớ đã phải làm như thế. Thôi bỏ qua đi là hết.” Nó rút từ trong túi ra
một cái phong bì trên đó có in hình Lộc Uyển tự rồi đếm các tờ giấy bạc
đựng ở bên trong. Tất cả chỉ có ba nghìn yen tiền giấy - những tờ giấy bạc
mới tinh rõ ràng là mới phát hành từ tháng giêng năm nay.
“Những tờ giấy bạc ở chùa này đều đẹp và sạch, có phải không?” tôi nói.
“Lão sư phụ của chúng tớ rất ư khó tính nên cứ ba ngày một lần, ông lại bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.