KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 190

Lịch Kyoto, những bản kinh văn dùng trong các khóa lễ Thiền lâm chẳng
may đã giở ra đúng vào đoạn có bài kệ Phật Đính Tôn Thắng Đà La Ni,
những chiếc quần đùi bẩn thỉu, chiếc chiếu rơm rách nát của tôi - trông nó
giống như một bức tượng Phật ủ ê nào đó, nhẵn thín, xam xám, không có
mắt mũi gì cả. Hình dạng xấu xí của nó làm tôi nhớ tới cái hành vi hung
bạo gọi là “La thiết” - cắt của quí - mà ngày nay chỉ còn thấy ghi chép
trong những cuốn sách sử nào đó từ xưa để lại.
Tôi đi vào một phố hẻm hai bên đèn giấy treo thành hàng. Khoảng hơn một
trăm căn nhà dọc theo phố này đều xây cất theo cùng một kiểu. Người ta
bảo nếu một tội nhân nào đó muốn trốn tránh luật pháp, mà đem thân phận
mình trao phó cho tay anh chị cai quản khu này thì sẽ có thể ẩn náu rất dễ
dàng. Hiển nhiên là khi có người tìm bắt, tay anh chị ấy chỉ cần bấm vào
một cái nút, chuông sẽ reo vang trong tất cả mọi căn nhà chứa báo nguy
cho kẻ phạm tội biết là cảnh sát đang lùng bắt.
Nhà nào cũng có một cửa liếp tối om bên cạnh cửa ra vào, và nhà nào cũng
có hai tầng. Những mái nhà lợp ngói thảy đều cao bằng nhau cũ kỹ, nặng
nề vươn cao mãi lên dưới mặt trăng ấm áp. Những tấm mành xanh thẫm
với những chữ “Tây Hiên” nhuộm trắng treo lửng lơ ở mỗi cửa ra vào và
phía sau những bức mành này người ta có thể nhìn thấy những mụ Tú trong
các lầu xanh khác nhau mặc áo khoác ngoài màu trắng và đang khom người
về phía trước để dòm ngó những người đi lại.
Tôi chẳng có một chút quan niệm nào về khoái lạc. Tôi cảm thấy dường
như trật tự thông thường của sự vật đã xa lìa tôi hết, dường như tôi đã tự
mình xa lìa tất cả mọi hàng ngũ; và giờ đây hình như tôi đang kéo lê đôi
chân mỏi mệt qua một vùng đất hoang lạnh hoàn toàn. Cái dục vọng ẩn núp
trong tôi đã ôm chặt đầu gối mà quỳ xuống chìa cho tôi thấy cái lưng lì
lượm. Tôi nghĩ là mình có nghĩa vụ phải tiêu hết món tiền này tại chỗ này.
Tôi đã tiêu hết món tiền mà Lão sư phụ đã cho tôi để trả học phí và như thế
tôi sẽ cho Lão sư phụ một cái cớ rất là hợp lý để tống cổ tôi ra khỏi chùa.
Tôi thấy rõ rành rành là không hề có một mâu thuẫn đặc biệt nào trong ý
nghĩ này; tuy nhiên nếu bản tâm tôi như vậy điều đó có nghĩa là tôi hẳn
phải yêu thương Lão sư phụ lắm lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.