KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 20

cảnh trong một bức thạch ấn xưa cũ nào đó. Uiko bước dọc theo độ điện và
cất tiếng gọi vào căn ngự đường tối om. Bóng một người đàn ông hiện ra.
Uiko nói điều gì đó với người này. Người đàn ông chĩa khẩu súng lục về
phía các thềm đá và nổ súng. Từ một bụi cây gần đó những người hiến binh
chĩa súng tay mà bắn trả lại. Người đàn ông đang sửa soạn nổ súng một lần
nữa thì Uiko quay mình về phía độ điện và bắt đầu co giò chạy. Người ấy
bắn hết phát nọ đến phát kia vào lưng nàng. Uiko ngã lăn ra. Người ấy chĩa
họng súng lục vào thái dương mình và nổ súng lần nữa.
Trước tiên các hiến binh, rồi sau tất cả những người khác, chen nhau chạy
lên các bậc thềm và đổ xô về phía hai xác chết. Tôi vẫn im lặng ẩn mình
dưới bóng các lá thu đỏ ối. Những khung cột gỗ bắc dọc bắc ngang của
ngôi chùa chồng chất lên nhau ở phía trên đầu tôi. Tiếng giầy của mọi
người, trong khi họ cất bước dọc theo những tấm ván độ điện trên đầu tôi,
nhẹ nhàng từ trên vang xuống. Ánh vài ba ngọn đèn bấm chạy dọc ngang
chiếu rọi từ lan can độ điện tới những cành cây lá hung hung đỏ.
Tôi chỉ nghĩ là tất cả những việc này đã xẩy ra trong một quá khứ xa xôi.
Những người kém nhạy cảm chỉ bị nhiễu loạn khi nào trong thấy máu đổ
thực sự. Tuy nhiên, lúc máu đã đổ ra rồi thì tấn bi kịch cũng đã chấm dứt.
Tôi ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, tôi thấy ai nấy đều đã bỏ đi nơi khác cả rồi.
Hiển nhiên họ đã quên tịt mất tôi. Không gian đầy tiếng chim ríu rít và ánh
mặt trời buổi sáng chiếu rọi qua cành lá đỏ hung trên những cây xung
quanh. Tòa kiến trúc như bộ xương trắng trên đầu tôi dường như sống lại
khi được mặt trời rọi sáng từ phía dưới. Lặng lẽ và kiêu hãnh, căn không
ngự đường hắt bóng vào thung lũng lá cành nhuốm đỏ.
Tôi đứng dậy, run rẩy, tự chà sát thân mình để kích thích sự tuần hoàn.
Trong thân xác tôi chỉ còn sự giá lạnh. Tất cả chỉ còn là sự giá lạnh mà thôi.

Trong những ngày nghỉ mùa xuân năm kế Ba tới chơi nhà chú tôi. Trên bộ
đồng phục dân sự thời chiến, cha tôi choàng chiếc áo cà sa. Ông nói là ông
sẽ đưa tôi đi Kyoto trong vài ba ngày. Bệnh phổi của Ba đã trầm trọng hơn
nhiều và tôi buồn lòng khi thấy Ba suy sút đến thế. Chẳng phải chỉ riêng tôi
mà chú thím tôi, tất cả đều cố gắng can Ba đừng đi Kyoto nữa, nhưng ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.